Dương Tuệ biến sắc, cô ta phát giác sự dị thường của những ánh mắt này, đưa tay run rẩy nhặt một tấm hình lên, chỉ nhìn một cái, màu máu trên mặt cô ta biến sạch, trong đầu một mảng trống không.
Sao Diêu Hưng Quốc chụp được những hình này?
Anh ấy phát hiện khi nào?
Sống lưng Dương Tuệ rét lạnh, toàn thân lạnh căm, người chồng cô ta luôn coi thường, hôm nay cho cô ta một dao chí mạng, không để lại chút đường sống nào, trước đây sao cô ta không phát hiện người đàn ông này lại vô tình vô nghĩa như vậy chứ?
“Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ đi làm thủ tục ly hôn, con là của cô và Mạnh Sinh Dân, cô dẫn đi!”
Khi nói những lời này, Diêu Hưng Quốc vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng anh ấy có một khoái cảm báo thù, uất ức những năm nay cũng phát tiết ra hết.
Người của bộ kỹ thuật đều đuổi tới, còn có người ở phân xưởng khác, nghe nói người thành thật như Diêu Hưng Quốc muốn liều mạng với Dương Tuệ, mọi người đều chạy tới hóng náo nhiệt.
“Con không phải của anh Diêu? Chẳng trách nói sinh sớm, Dương Tuệ này cũng vô sỉ thật.”
“Tôi đã sớm nói đứa trẻ đó không giống anh Diêu, ngược lại càng lớn càng giống Mạnh Sinh Dân, Dương Tuệ này còn tởm lợm hơn Phan Kim Liên nữa.”
“Anh Diêu tu dưỡng tốt thật, đã bị cưỡi lên đầu ỉa cứt rồi, còn bình tĩnh nói chuyện, đổi lại là tôi, chắc chắn phải giết đôi cẩu nam nữ này!”
Tiếng nói của mọi người ngày càng lớn, đều ủng hộ Diêu Hưng Quốc, Dương Tuệ hiếp người quá đáng, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là dối lừa, khiến người ta quá phẫn nộ.
Sắc mặt Dương Tuệ tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng, những lời này đều chui vào tai cô ta, còn đau hơn dao đâm, cô ta cũng không giải thích được gì, một chữ cũng không nói ra được, bởi vì đó đều là sự thật.
Hôm đó Diêu Hưng Quốc và Dương Tuệ làm xong thủ tục ly hôn, nhà là do nhà máy phân cho anh ấy, đợi sau khi anh ấy điều đi, căn nhà này sẽ bị thu hồi, Dương Tuệ cũng không còn nhà để ở.
Hơn nữa chuyện của Dương Tuệ và Mạnh Sinh Dân quá ầm ĩ, nhà máy cơ đuổi việc hai người này, còn bắt họ với tội lưu manh, không ngoài ý muốn, hai người đều phải ngồi tù mười mấy năm.
Còn đứa con gái kia thì được cha mẹ Dương Tuệ đón đi, tuy đứa trẻ hơi đáng thương nhưng kẻ đầu sỏ là Dương Tuệ và Mạnh Sinh Dân, Diêu Hưng Quốc không còn quản đứa con này nữa, anh ấy cũng làm xong thủ tục điều động, nhà máy giả vờ níu kéo, Diêu Hưng Quốc nói muốn rời khỏi nơi đau lòng, nhà máy liền sảng khoái phê duyệt.
Chỗ Diêu Hưng Quốc vô cùng thuận lợi, chỗ Du Tú Mẫn có hơi phiền toái, cô ấy là cốt cán kỹ thuật của nhà máy vớ, nhà máy sống chết không chịu thả người, còn nói muốn nhốt Du Tú Mẫn cả đời, không đi đâu được, tuyệt đối không thể để nhà máy vớ khác được hời.
Đường Niệm Niệm chuẩn bị tối đi tìm người phụ trách nhà máy vớ trò chuyện, chỗ Du Tú Mẫn liền có kết quả, cô ấy từ chức.
Du Tú Mẫn rất quyết đoán nộp đơn từ chức, lý do là sức khỏe không tốt, nhà máy cũng không tiện chặn người nữa, chỉ đành cho đi.
Ba ngày sau, Đường Niệm Niệm đón Diêu Hưng Quốc và mẹ con Du Tú Mẫn cùng về Chư Thành.
“Nhà máy cơ Huy Hoàng vẫn đang xây dựng, điều kiện khá thô sơ, nhà máy vớ ở thôn, tuy là nông thôn nhưng phong cảnh rất đẹp, còn có rất nhiều bạn chơi, Điềm Điềm chắc chắn sẽ thích!”
Trên đường, Đường Niệm Niệm giới thiệu với họ Chư Thành và Đường Thôn, nhà máy cơ ở huyện, Diêu Hưng Quốc phải sống trong phố, Du Tú Mẫn tạm thời sống ở Đường Thôn.
“Hai năm nữa nhà máy vớ sẽ chuyển vào huyện, đơn xin mở rộng nhà máy đã được duyệt, yên tâm, sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt lên!”
Đường Niệm Niệm không phải vẽ bánh, lời cô nói đều là chuyện đang tiến hành, sau này nhà máy vớ chắc chắn sẽ chuyển tới Chư Thành, nhà máy ở Đường Thôn thì biến thành chi nhánh, còn có xưởng đồ thủ công, sau này cũng sẽ mở rộng, nhưng phải làm từng bước một, bước đi không thể bước quá to.
“Tôi sao cũng được.”
Du Tú Mẫn cười, cô ấy không có yêu cầu quá cao về điều kiện vật chất, chỉ cần người xung quanh dễ sống chung là được.
Diêu Hưng Quốc càng dễ tính, anh ấy có một mình, sống ở đâu cũng được.