Giả Thanh cởi mở hướng ngoại, chưa được mấy ngày đã hòa nhập với người trong căn cứ, ngay cả với các công nhân viên ở phân xưởng và nhà ăn cũng có quan hệ rất tốt với cô ấy.
Hôm nay, tất cả mọi người đều ăn cơm ở nhà ăn, Đường Niệm Niệm gọi món cốt lết kho tương mình thích nhất, thêm cả cá hố om và bốn lạng cơm, tìm một vị trí ngồi ăn cơm, không bao lâu sau, Tạ Văn Lâm ngồi xuống chỗ đối diện cô.
Ngay sau đó, Giả Thanh cũng đến đây, ngồi ở ngay bên cạnh Đường Niệm Niệm, đối diện có mấy người ngồi.
Giả Thanh có quen biết mấy người này, quan hệ cũng không tệ lắm, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, hơn nữa, một bàn tay của cô ấy đặt lên bàn, nhẹ nhàng gõ, những người khác đều không nhận thấy được dị thường.
Đường Niệm Niệm có chú ý tới rồi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Sắc mặt Tạ Văn Lâm khẽ biến, trong mắt hiện lên kinh ngạc và mừng rỡ, anh ta vờ như không có chuyện gì mà ăn hết cơm, đứng dậy rời đi.
Giả Thanh cũng ăn xong rồi, sau khi rửa bát đũa xong, không nhanh không chậm mà đi về phía tòa ký túc xá, nửa đường vô tình gặp được Tạ Văn Lâm.
"Đồng chí Cố, cô ăn cơm xong rồi à?" Tạ Văn Lâm cười hỏi.
"Mới vừa ăn xong, đồng chí Tạ cũng quay về ký túc xá à?"
"Đúng vậy, vừa lúc cùng đường."
Hai người đi song song, nhưng đi được một đoạn, hai người lại đột ngột đổi phương hướng, quẹo vào một khu rừng trúc.
"Sao cô lại tới muộn mất một tháng thế?" Tạ Văn Lâm chất vấn.
"Người tiếp ứng cho tôi đã xảy ra chuyện, tôi ngủ đông một tháng mới dám lộ diện, anh ở bên này thế nào rồi?"
"Không tốt lắm. . . . . ."
Tạ Văn Lâm nói ra tình cảnh hiện tại của anh ta, đầu bếp Triệu mất tích, mỗi ngày anh ta đều lo lắng đề phòng, cũng không dám liên hệ với một đồng bọn khác, lại càng không dám dùng đài vô tuyến điện, tin tình báo trong tay đã tích thành một đống lớn, lại không thể truyền ra ngoài.
"Lão Triệu miệng cứng lắm, không khai ra bất kì một ai, anh không cần lo lắng đâu." Giả Thanh đút cho anh ta một viên thuốc an thần.
"Vậy là tốt rồi."
Tạ Văn Lâm hoàn toàn an tâm rồi, hai người lại thì thầm với nhau một lát rồi ra khỏi rừng trúc, cùng nhau quay về ký túc xá.
Chờ bọn họ đi rồi, Đường Niệm Niệm mới từ trong rừng trúc đi ra, cứ như không có việc gì xảy ra, cũng quay về ký túc xá.
Sau vài ngày, căn cứ cũng không phát sinh chuyện gì khác thường, tất cả mọi người vẫn làm việc như bình thường, nhưng tới ngày hôm đó, một nhân viên tạp vụ trong phân xưởng tự nhiên lại biến mất, chủ nhiệm phân xưởng nói là đã bị điều đi rồi.
Tất cả mọi người đều không để trong lòng, nhân viên tạp vụ này rất không hút mắt, cũng không thích nói chuyện, ở căn cứ tựa như một người vô hình, có hay không có cũng không có gì khác biệt.
Nhưng Tạ Văn Lâm lại luống cuống.
Anh ta đến tìm Giả Thanh thương lượng, "Khẳng định đã xảy ra chuyện rồi, anh ta sẽ không vô duyên vô cớ mất tích đâu, nhất định là bị bắt đi rồi."
Không có lấy một câu chào hỏi, giống y như đầu bếp Triệu lúc trước, khẳng định là đã bị bắt đi rồi, kế tiếp sẽ đến phiên anh ta.
"Anh đừng hoảng hốt vội, đáng tiếc là hiện tại tôi không thể hành động thiếu suy nghĩ, tôi đã lấy được sự tín nhiệm của kỹ sư Chương, lập tức sẽ nắm được thông tin cơ mật nòng cốt nhất, không thể tùy tiện hành động được, anh còn có ai giúp đỡ được không? Bảo người đó đi nghe ngóng thử xem."
Giả Thanh trấn an Tạ Văn Lâm, còn bảo anh ta tìm đồng bọn đến giúp đỡ.
"Căn cứ chỉ có bốn người chúng ta, bây giờ còn còn lại hai chúng ta thôi, đâu còn người mà giúp đỡ!"
Tạ Văn Lâm bày vẻ mặt tự giễu, ngữ khí bi quan, dường như anh ta đã thấy được kết cục của mình, không được, anh ta không thể ngồi chờ chết, bắt buộc nghĩ biện pháp tẩu thoát.
"Vậy để tôi nghĩ biện pháp đã, anh chờ tin tức của tôi đi!"
"Cô phải nhanh lên đó!"
Tạ Văn Lâm không hề tín nhiệm Giả Thanh hoàn toàn, dù sao anh ta vẫn cảm thấy người mới tới này có chỗ nào đó không đúng, hơn nữa, cô ta vừa tới, nhân viên tạp vụ liền mất tích, đây là một điềm báo mơ hồ.
Anh ta hơi rùng mình, quyết định không đợi Giả Thanh nữa, anh ta phải nghĩ biện pháp đào tẩu trước.
Tạ Văn Lâm vội vàng trở về văn phòng, ngoài mặt còn y như lúc bình thường, nhưng nội tâm hết sức gấp gáp, anh ta đang đợi trời tối, chỉ cần trời vừa tối, anh ta liền có thể hành động rồi.
Anh ta ở căn cứ này nửa năm không phải để ngồi không, bờ tường phía nam có một cái lỗ, có thể dùng để chui ra ngoài, hơn nữa, bên đó có phòng vệ yếu kém nhất, chỉ cần ra được khỏi căn cứ anh ta sẽ có biện pháp rời đi.
Giả Thanh báo cáo lại với cấp trên, nói có thể thu lưới rồi.