Nhân viên tạp vụ kia mang theo tình báo ra khỏi căn cứ, liên lạc với đồng bọn, mới vừa gặp mặt đã bị tóm luôn rồi, trải qua màn thẩm vấn cấp địa ngục của Thẩm Kiêu, mấy con rệp chui rúc ở tỉnh thành đều bị một lưới bắt hết, chỉ trừ mỗi Tạ Văn Lâm.
Chiều hôm ấy, Tạ Văn Lâm cả ngày đã đứng ngồi không yên, số liệu tính sai tận mấy chỗ, Nghê Quân Lan tìm anh ta thẩm tra đối chiếu số liệu, phát hiện ra sai sót nên bám lấy mãi không chịu buông, còn dùng lời lẽ đanh thép trách cứ anh ta làm việc không nghiêm túc.
"Đồng chí Tạ, thái độ làm việc vô tổ chức vô trách nhiệm của anh quá là không tốt, nếu ai cũng như anh thì công việc còn tiến hành kiểu gì nữa? Tôi nói chuyện với anh, anh có nghe không đấy hả?"
Nghê Quân Lan rất không vui, bởi vì Tạ Văn Lâm thất thần, không hề nghe cô ta nói chuyện, quá không tôn trọng cô ta rồi.
"Nghe rồi, để tôi tính lại một lần nữa!"
Tạ Văn Lâm không có tâm trạng khắc khẩu với cô ta, hiện tại anh ta chỉ mong chờ trời tối.
Một quyền của Nghê Quân Lan đánh vào bông, càng tức giận hơn nữa, nổi giận đùng đùng hừ một tiếng rồi đi mất.
"Đại biểu Liêu tới rồi, có việc không ạ?"
Cửa bị đẩy ra, người đi vào là đại biểu Liêu, ông ấy tươi cười hòa ái, rất hòa nhã nói chuyện với mọi người.
"Tôi tìm đồng chí Tạ Văn Lâm, có một ít chuyện về công việc."
Đại biểu Liêu đi về phía Tạ Văn Lâm, bước chân không nhanh không chậm, nụ cười trên mặt ông ấy cũng y như lúc bình thường, nhưng Tạ Văn Lâm lại cảm nhận được một nỗi kinh hoàng, trực giác nói cho anh ta biết, đại biểu Liêu khẳng định không phải đến tìm anh ta để nói chuyện công việc.
"Đồng chí Tạ, chúng ta ra bên ngoài nói chứ?"
Đại biểu Liêu hòa khí hỏi.
Bên ngoài có Thẩm Kiêu canh chừng, chỉ cần Tạ Văn Lâm đi ra ngoài là có thể bắt lấy anh ta.
"Được!"
Tạ Văn Lâm chậm rãi đứng dậy, đậy nắp bút máy, còn thu dọn giấy nháp cho gọn gàng, hết thảy đều y như lúc bình thường.
Anh ta đi theo đại biểu Liêu đến trước cửa, khoảng cách đại khái chỉ mười mét, rất nhanh sẽ đến nơi, trán Tạ Văn Lâm đổ mồ hôi hột, nội tâm anh ta càng ngày càng kích động, hơn nữa, anh ta đột nhiên phát hiện, Giả Thanh vậy mà lại không ở trong văn phòng.
Cô ta biến mất từ khi nào?
Tim Tạ Văn Lâm như rơi xuống đáy vực, mới sáng Giả Thanh vẫn còn ở đây, buổi chiều đã không thấy tăm hơi, hoặc là cô ta bại lộ rồi, hoặc là cô ta chính là nằm vùng.
Không cần biết là loại thân phận nào, anh ta đều bị bại lộ rồi.
Anh ta không thể ra khỏi cánh cửa này, đi ra ngoài chính là cái chết.
Tạ Văn Lâm nhìn khắp nơi, ở trong văn phòng này toàn là đàn ông, Nghê Quân Lan đi tới phòng tài liệu rồi, tiếc thật, đáng ra anh ta nên ra tay sớm một chút.
Đang lúc anh ta muốn lao đến xuống tay với một người đàn ông văn nhược, cửa bị đẩy ra, Đường Niệm Niệm đi đến, cô đến nộp kết quả tính toán.
Đôi mắt Tạ Văn Lâm sáng ngời, giả vờ đến đỡ nữ đồng chí thì càng hay hơn, hơn nữa hiện tại Đường Niệm Niệm là bảo bối lớn của căn cứ, chỉ cần bắt được người phụ nữ này vào tay, chắc chắn căn cứ sẽ sợ ném chuột vỡ bình, không dám làm quá quyết liệt đối với anh ta.
Có Đường Niệm Niệm trong tay, chẳng khác nào có lá chắn phòng thân, anh ta khẳng định có thể thành công thoát ra ngoài.
Đường Niệm Niệm nhìn thấy đại biểu Liêu, gật gật đầu với hắn, tiếp tục đi vào trong, chắc chắn phải đánh cùng với Tạ Văn Lâm.
Đại biểu Liêu và Tạ Văn Lâm gần như hành động cùng lúc, ông ấy há mồm muốn ngăn cản Đường Niệm Niệm vào nhà, Tạ Văn Lâm nhanh chóng ra tay, bắt lấy cổ Đường Niệm Niệm, còn rút dao ra.
"Tạ Văn Lâm, cậu điên rồi? Mau thả Tiểu Đường ra!"
Mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền giận dữ, tức giận răn dạy Tạ Văn Lâm.
Bọn họ đến bây giờ vẫn chưa biết thân phận thật sự của Tạ Văn Lâm, còn tưởng rằng Tạ Văn Lâm và Đường Niệm Niệm có ân oán cá nhân, lại hoặc là ghen ghét với thành tựu của Đường Niệm Niệm, mất đi lý trí làm ra chuyện điên cuồng.
"Thả tôi đi, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, hai bình xăng lớn, đừng có giở trò gian trá, nếu không tôi giết chết cô ta!"
Gương mặt thanh tú của Tạ Văn Lâm hiện lên một nụ cười ác độc, ánh mắt âm ngoan, bình thường anh ta là một người tao nhã, hiện tại như đã biến thành một người khác, tất cả mọi người nhìn anh ta đều cảm thấy không thể tin được, chẳng lẽ là anh ta bị ma quỷ nhập vào rồi sao?