Cả một buổi chiều bọn bắt cóc đều không tiến vào, cũng không cho thức ăn nước uống, Bào Liên Sinh khát đến mức môi cũng tróc da ra rồi, hai tay bị trói trong thời gian dài, máu không lưu thông được, vừa sưng vừa tê dại.
"Cho tôi uống nước, tôi sắp khát chết rồi!" Bào Liên Sinh khàn giọng kêu to.
Kêu mấy tiếng mới nghe có tiếng bước chân, một người đàn ông hung hãn mở ra cửa, mắng: "Kêu la cái gì, muốn chết à!"
Hắn ta nhìn về phía Đường Niệm Niệm n, ánh mắt dần dần trở nên dâm tà, cô nàng này càng nhìn càng thấy hăng hái.
"Muốn uống nước à?"
Tên bắt cóc nhìn Đường Niệm Niệm hỏi, nụ cười đặc biệt đáng khinh.
"Không uống nữa, chúng tôi không uống nước nữa đâu."
Bào Liên Sinh cảm giác không đúng lắm, vội nói không uống nước nữa.
"Câm mồm!"
Tên bắt cóc không kiên nhẫn đá chân, Bào Liên Sinh đau quá nên cơ thể co quắp lại.
"Muốn uống nước, còn muốn ăn chút gì đó nữa." Đường Niệm Niệm cố ý nói.
"Nào, ra bên ngoài ăn."
Tên bắt cóc muốn túm lấy cô, Đường Niệm Niệm tránh khỏi móng vuốt của hắn ta, nói: "Cởi trói chân cho tôi, tôi tự đi được!"
Cô còn cố ý nhìn tên bắt cóc một cái, một cái liếc mắt làm cho tên bắt cóc tâm tình nhộn nhạo, bị sắc dục làm cho thần trí mơ hồ, nghĩ cô chỉ là một người phụ nữ, cởi trói chân cũng không làm được trò trống gì nên cởi dây thừng trên chân cô ra.
Đường Niệm Niệm đứng lên, đi theo tên bắt cóc ra ngoài, Bào Liên Sinh rất lo lắng, ông ấy tưởng Đường Niệm Niệm muốn xông vào hang sói, đi ra ngoài khẳng định không có chuyện gì tốt.
Nhưng ông ấy không làm gì được cả, ôi, ông ấy sốt ruột chết mất thôi.
Mấy tên bắt cóc kia đến tận bây giờ vẫn chưa đến thương lượng tiền chuộc với ông ấy, trong lòng Bào Liên Sinh rất bất an, điều này chứng tỏ bọn bắt cóc căn bản không muốn cho ông ấy sống sót trở về, hy vọng cảnh sát Hồng Kông có thể thông minh một chút, mau chóng tới cứu ông ấy.
Đường Niệm Niệm đi theo tên bắt cóc ra ngoài, trên mặt đất có không ít bao bì của đồ ăn, còn có thức ăn dư, không thấy những người khác.
Chẳng qua, cô đã cảm nhận được hơi thở của Thẩm Kiêu, tất nhiên là đang ẩn nấp ở gần đây, chỉ đợi tín hiệu của cô.
Nhưng bây giờ còn chưa đúng thời cơ, phải đợi đám bắt cóc tụ lại rồi một lưới bắt gọn, không chừa hậu hoạn.
"Hầu hạ anh cho tử tế, chỗ đồ ăn này đều cho em hết!"
Tên bắt cóc nở nụ cười dâm đãng lao tới, hiện tại chỉ có một mình hắn, hắn muốn làm gì thì làm thôi.
Thế nhưng, hắn cảm giác được bụng mình chợt lạnh, như là có một khối băng đâm vào vậy, lập tức lại thấy đau nhức.
Tên bắt cóc không thể tin được cúi đầu, nhìn thấy chuôi dao lộ ra trên bụng, trên chuôi dao là một bàn tay mềm mại trắng nõn.
"Mày. . . . . . Là ai?"
Tên bắt cóc muốn phản kháng, nhưng sức lực trên người dần dần bị xói mòn, hơn nữa, con dao kia còn ngoáy qua ngoáy lại mấy vòng trong bụng hắn như máy xay thịt, sức lực của hắn đều bị xay ra hết rồi.
"Bà cố nội mày chứ ai!"
Đường Niệm Niệm dịu dàng cười, rút con dao nhỏ ra.
Một dòng máu phun mạnh ra, cô linh hoạt tránh sang bên, chân khều một cái trên mặt đất, khều lên được một bộ quần áo, hứng được máu, không rơi một giọt nào xuống đất.
Tên bắt cóc ngã xuống, ánh mắt trợn trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Tiếng chim kêu vang lên, là tín hiệu của Thẩm Kiêu, nhắc nhở cô rằng bọn bắt cóc đến dưới chân núi rồi.
Đường Niệm Niệm tùy tiện dấu thi thể này đi, cầm theo thức ăn và nước uống quay về phòng.
Bào Liên Sinh nhìn thấy cô thì mắt đỏ hồng, thở dài.
Ông ấy tưởng rằng Đường Niệm Niệm bị ức hiếp mới đổi được thức ăn này, ông ấy nuốt không trôi được.
"Mau chóng ăn đi, lát mà không chạy được con mặc kệ bác đấy!"
Đường Niệm Niệm nói một câu, còn rút dao ra cắt dây thừng trên người ông ấy.
Tròng mắt Bào Liên Sinh đều sắp rớt ra ngoài rồi, lắp bắp hỏi: "Con. . . . . . Con lấy dao ở đâu ra?"
"Giấu đó, ăn nhanh lên đi."
Đường Niệm Niệm ăn một cái bánh mì, còn uống nước xong rồi.
Bào Liên Sinh tuy rằng đầy một bụng nghi vấn, nhưng ông ấy vẫn biết nặng nhẹ, ăn từng miếng to.