Ăn uống xong xuôi, Bào Liên Sinh lên tinh thần hơn không ít, lúc này ông ấy mới phát hiện cửa không đóng, đang mở rộng ra, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì.
"Không có ai nữa rồi, chúng ta mau trốn đi."
Bào Liên Sinh vui mừng quá đỗi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó.
"Đợi một chút!"
Đường Niệm Niệm đóng cửa lại.
Nụ cười trên mặt Bào Liên Sinh nháy mắt đã suy sụp, không hiểu cô đang muốn làm gì.
"Đến đây, đừng lên tiếng!"
Đường Niệm Niệm túm ông ấy ngồi trở lại chỗ cạnh tường, lại quấn dây thừng lên người ông ấy, giả vờ buộc lại.
Bên ngoài có tiếng nói chuyện, Bào Liên Sinh nghĩ mà sợ đến ứa cả mồ hôi lạnh, may mắn bọn họ không trốn đi, mới vừa rồi nhất định là bẫy bọn bắt cóc giăng sẵn, may quá may quá.
"A Kiện đâu!"
"Chắc đi vệ sinh rồi, để tao đi tìm xem."
"A Kiện suốt ngày như vậy."
"Đừng nói nữa, đi tìm A Kiện đi."
Tiếng nói chuyện của mấy người này hết sức ồn ào, Đường Niệm Niệm nghe ra là năm người, đám bắt cóc đều đang ở đây.
Tổng cộng sáu tên bắt cóc, đã chết một tên, còn lại năm tên, đủ rồi.
"A Kiện chết rồi!"
Có tên hoảng sợ kêu to, bọn chúng phát hiện ra thi thể của A Kiện, ngay trong góc phòng, thi thể vẫn còn có hơi ấm, tất nhiên là vừa mới chết không bao lâu.
"Còn đang ở gần đây đấy, đi tìm đi!"
Người đàn ông đang nói hẳn là là thủ lĩnh, ông ta canh giữ ở trong phòng, bốn thuộc hạ đi ra ngoài tìm hung thủ.
Tên thủ lĩnh là chính là cái tên đã từng làm cảnh sát kia, tên là Vương Khang Hổ, là một cảnh sát già có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa còn thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn máu lạnh.
Vương Khang Hổ nhấc súng lên, chậm rãi đi đến căn phòng đang giam giữ đám Đường Niệm Niệm, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Thật ra Đường Niệm Niệm có thể dễ dàng giết chết cả năm tên này, nhưng cô không muốn xử lý quá nhẹ nhàng, quá trình bắt buộc phải gian nan một chút, làm cho Bào Liên Sinh cả đời đều không quên được.
Cho nên, lúc này cô và Bào Liên Sinh trốn ở sau cửa, một trái một phải, trong tay còn có hai cái côn sắt nhặt được ở trong phòng.
Bào Liên Sinh nắm chặt côn sắt, trên mặt toàn là mồ hôi, thân thể cũng đang run rẩy.
Ông ấy thật sự rất sợ hãi.
Nhưng không liều mạng một phen, chỉ sợ mạng già sẽ phải vứt lại chỗ này.
Tiếng bước chân tới cửa thì dừng lại, khóa cửa bị vặn ra, Vương Khang Hổ đẩy cửa ra, ông ta rất giảo hoạt, không hề tiến cả người vào, trước tiên đá đồ vào đã.
Thấy không có phản ứng, ông ta mới thò đầu vào trong, chỉ nhìn một cái liền thay đổi sắc mặt, phản ứng rất nhanh, lui ra ngoài.
Nhưng Đường Niệm Niệm còn nhanh hơn ông ta, vung côn sắt đập trúng gáy Vương Khang Hổ, ông ta có súng cũng không kịp dùng, gục xuống đất, súng cũng ném sang một bên.
"Nhặt lên mau!"
Đường Niệm Niệm kêu lên một tiếng, lại vung côn sắt về phía Vương Khang Hổ.
Bào Liên Sinh phản ứng cũng xem như khá nhanh, nhặt khẩu súng lên nhắm vào Vương Khang Hổ định bắn.
"Bác muốn chết à, đừng có bắn!"
Đường Niệm Niệm trừng mắt nhìn ông ấy, Bào Liên Sinh ngoan ngoãn thu súng, ông ấy cũng kịp phản ứng lại, tiếng súng sẽ thu hút bốn tên bắt cóc kia đến, may mà Đường Niệm Niệm phản ứng nhanh.
Ông ấy nghĩ mà sợ, lau mồ hôi đi, đôi mắt trông mong mà nhìn Đường Niệm Niệm, kế tiếp nên làm gì đây?
Lúc ông ấy làm buôn bán là tay lão luyện, nhưng chạy thoát thân thì không có kinh nghiệm, xem bộ dạng Đường Niệm Niệm nhất định là lợi hại hơn ông ấy rồi.
Đường Niệm Niệm rút dao ra, rạch xuống cổ Vương Khang Hổ, ánh sáng sắc lạnh chợt lóe, nhanh đến mức Bào Liên Sinh cũng chưa phản ứng lại kịp, chờ ông ấy lấy lại tinh thần liền nhìn thấy trên mặt đất có thêm một vũng máu.
Vương Khang Hổ đã chết.
"Đi!"
Đường Niệm Niệm cầm khẩu súng trên tay ông ấy, một tay kia còn cầm theo côn sắt, bảo Bào Liên Sinh cũng cầm côn sắt để phòng thân.
Hai người chạy ra bên ngoài, chỉ là vận khí của họ không tốt lắm, mới chạy ra ngoài cửa đã bị phát hiện rồi.
"Bọn nó chạy rồi, mau đuổi theo!"
Tên bắt cóc phát hiện ra bọn họ liền kêu to, ba tên còn lại rất nhanh sẽ chạy tới đây, Đường Niệm Niệm nổ súng, tên bắt cóc ngã xuống đất.