Trán hai cảnh sát đổ mồ hôi lạnh, trong lòng tuôn trào sợ hãi, còn sợ hãi hơn khi đối mặt với tên cướp hung hãn chút, trước mặt cô Đường này, dường như bọn họ đang trần trụi không mảnh vải che thân, không hề có bí mật.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của bọn họ, Đường Niệm Niệm cười ra tiếng: "Lá gan của mấy người thật nhỏ, muốn biết những điều này không khó, đến cục cảnh sát một chuyến là biết. Hình của các anh được chụp rõ ràng thế, thị lực của tôi tốt nên thấy rất rõ ràng!"
"Cô đến cục cảnh sát làm cái gì?" Cảnh sát lớn tuổi hỏi.
"Mấy ngày trước ví tiền rơi mất nên báo cảnh sát, đi ghi khẩu cung, thuận tiện đi dạo cục cảnh sát một vòng, lỡ nhớ kỹ bảng tên của các anh. Đúng, tốc độ phá án của các anh còn chậm hơn ốc sên, bây giờ ví tiền của tôi còn chưa tìm về được, có hơn một ngàn đồng lận!"
Đường Niệm Niệm đổi tư thế ngồi, nhấc chân bắt chéo, dáng vẻ rất tùy ý.
Ngược lại là hai cảnh sát thì căng cứng cả người, giống như là đối tượng bị thẩm vấn.
"Các sếp, các anh giúp tôi thúc giục cảnh sát Lý một chút, tranh thủ thời gian tìm ví tiền của tôi, nhà chúng tôi hàng năm nộp nhiều thuế như vậy, kết quả ví tiền không được bảo vệ, an toàn người thân của tôi cũng không được bảo vệ, thật khiến tôi thất vọng cùng cực với trị an của Hồng Kông."
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm tỏ rõ vẻ chán ghét, ức hiếp dân đen thì rất lợi hại, nhưng tra án thì như biến thành thùng cơm.
"Không sai, hàng năm tôi nộp nhiều thuế như vậy, nhưng chỉ nuôi được một đám vô dụng là các anh. Cô Đường là ân nhân cứu mạng của tôi, các anh không đi bắt tên bắt cóc, mà xem cô Đường là phạm nhân để thẩm vấn là có ý gì? Hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại cho thanh tra Hứa, hỏi ông ấy thử vì sao Vương Khang Hổ đến bắt cóc tôi, có phải là cục cảnh sát các anh bày kế vụ án bắt cóc này hay không!"
Bảo Liên Sinh ngồi trên xe lăn, được bà Bào đẩy tới, vẻ mặt giận dữ.
Vừa rồi ở bên ngoài ông ấy đã nghe thấy, thủ lĩnh đám bắt cóc là Vương Khang Hổ, tên khốn kiếp này ông ấy đã từng quen biết vào mười năm trước, phụ trách tra bản án của ông ấy, lúc ấy ông ấy còn cảm thấy con người Vương Khang Hổ không tệ, không ngờ chính là một kẻ mặt người dạ thú.
Hiện tại Bảo Liên Sinh vẫn còn thấy sờ sợ, trước kia ông ấy đã từng gặp Vương Khang Hổ, tên này ngay cả mặt nạ cũng không đeo, hiển nhiên không sợ ông ấy nhận ra, cho nên, từ khi vừa mới bắt đầu bọn bắt cóc này đã không có ý định thả ông ấy trở về.
May mắn hôm nay ông ấy hẹn Đường Niệm Niệm đánh cầu lông, cám ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ!
Hai cảnh sát không dám lên tiếng, mặc cho Bảo Liên Sinh chửi.
Bảo Liên Sinh chửi tới mức cổ họng bốc khói mới ngừng lại, hung ác nói: "Vụ án này nhất định phải bàn giao đàng hoàng cho tôi, nội bộ cục cảnh sát các anh khẳng định có người thông đồng với Vương Khang Hổ, nhất định phải điều tra nghiêm khắc, nếu không tôi đi tìm ông Mạch!"
Ông Mạch là giám sát của Hồng Kông hiện tại, tương đương với lãnh đạo hành chính cao nhất Hồng Kông trước mắt, hai cảnh sát khúm núm đồng ý, tỏ vẻ nhất định sẽ điều tra nghiêm khắc.
Bọn họ không dám thẩm vấn Đường Niệm Niệm tiếp, ũ rũ rời đi.
Bảo Liên Sinh nặng nề hừ một tiếng, lúc đối mặt với Đường Niệm Niệm, trên mặt cười tươi: "Niệm Niệm, hôm nay may mắn có con với anh Thẩm, nếu không bộ xương già này phải cáo phó rồi.”
"Cũng là trùng hợp gặp phải, bác Bào giàu có vậy, bên người phải có vệ sĩ thân cận mới được!" Đường Niệm Niệm khuyên nhủ.
"Mời, nhất định mời, Niệm Niệm có đề cử tốt nào không?"
Bảo Liên Sinh gật mạnh đầu, khẳng định phải mời vệ sĩ, còn phải mời tốt nhất.
"Có thể mời lính đặc chủng xuất ngũ, có điều loại công việc liều mình này, tiền lương của bác cho phải cao chút, cho ít thì không thể được." Đường Niệm Niệm gọn gàng dứt khoát nói.
"Khẳng định là tiền lương cao, chỉ cần võ nghệ tốt, tiền không là vấn đề."
Bảo Liên Sinh rất hào sảng, mạng của ông ấy đáng giá lắm đấy.