Những thứ khác có thể thiếu, tiền không thể thiếu, tương lai có nhiều chỗ cần dùng tiền, nếu cô không muốn đi tìm tòi vật tư kiếm tiền, vậy đánh dấu lấy tiền là không thể thiếu.
Nghĩ tới tìm tòi vật tư, Diệc Thanh Thanh nhớ tới chiếc tivi mình đánh dấu được ở cửa hàng bách hóa huyện Nam Bình, đặt ở trong ba lô cũng mất giá, vẫn nên tìm cơ hội ra tay đổi thành tiền thì hơn.
Nghĩ như vậy, không gian tùy thân muốn tăng lên cấp 2 không biết phải tích trữ bao lâu!
Diệc Thanh Thanh thở dài, khép giới thiệu kỹ năng vào, an ủi bản thân ít nhất hiện giờ cũng có không gian để đồ, không phải đồ vật đánh dấu được cũng có chỗ để.
100 điểm đánh dấu, vẫn phải chậm rãi tích cóp mới gom đủ.
Lại mở thương phẩm duy nhất trong cửa hàng hệ thống, sách kỹ năng không gian tùy thân biểu hiện đã bán hết, cũng không đổi mới thứ khác.
“Đây chỉ là cửa hàng bán 1 loại thương phẩm, còn hạn chế số lượng mua, có phải có chút hữu danh vô thực hay không?” Diệc Thanh Thanh nói hệ thống một câu.
Vừa ngáp vừa bật đèn pin cho tiền giấy giấu trong rương vào trong không gian tùy thân mới, tuy không có bao nhiêu, tiền mẹ cô cho cô đã tiêu chỉ còn chưa tới 50 tệ, phiếu cũng chỉ dư lại mấy phiếu gạo.
Nhưng đây đều là tài sản của cô, phải cất giữ cẩn thận, vẫn nên đặt trong không gian an tâm hơn.
Ngoài ra đồ ăn hái từ nhà thím Quế Hoa hôm nay cũng có thể đặt vào trong không gian, giữ tươi!
Điểm này mạnh hơn không gian siêu thị của Lý Mộng Tuyết, không gian này chỉ có đồ siêu thị giữ tươi, đồ bên ngoài mang vào không thể giữ tươi.
Trừ mấy thứ này ra, thì không có gì đáng giá cho vào không gian, ít đồ như vậy một mét vuông cũng chưa để đầy.
Cho nên ngoại trừ người không thể vào, không gian tùy thân cấp 1 cũng đủ dùng, không có gì đáng chê.
Tuy hôm nay ngủ hơi muộn chút, nhưng trong lòng cô thỏa mãn, hiểu rõ một chuyện lớn.
Ôm tâm tư hướng tới không gian tùy thân cấp 2, Diệc Thanh Thanh tiến vào mộng đẹp.
…
Tối qua ngủ hơi muộn, buổi sáng tinh thần của Diệc Thanh Thanh không được tốt lắm, đã ngáp mấy cái.
Lý Mộng Tuyết nhìn cô một cái nói:
“Cô có ngày nào không phải là tràn ngập tinh thần, giống y như nghé con không biết mệt, hôm nay hơi khác thường, không phải là nghĩ chuyện tâm sự hôm qua đấy chứ!”
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn cửa của Vân Cô Viễn một cái, cũng may anh chưa dậy, quay đầu nói với Lý Mộng Tuyết:
“Ngày hôm qua đưa Thái Xuân Sơn vào, tôi hưng phấn không ngủ nổi không được sao?”
“Được thôi, sao có thể không được.” Lý Mộng Tuyết nói với hàm ý sâu xa.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Làm ơn đi, bát quái ăn dưa là chuyện của nữ phụ phông nền như tôi được không, nữ chính như cô đừng đoạt chuyện này mà!
Tay Vân Cô Viễn nắm lấy chốt cài cửa, còn chưa kịp mở ra, tối qua cô nhớ mình sao?
Anh đợi thêm một lát nghe bọn họ nói chuyện khác, mới đẩy cửa đi ra ngoài.
“Phân đội nhỏ đầm lau sậy, xuất phát!” Tiền Lai Lai giơ nắm tay lên nói.
Sáu người lại cùng nhau ra cửa.
Nhiệm vụ ngày hôm nay là làm cỏ diệt côn trùng ở ruộng đậu nành.
Sâu bông, ấu trùng bọ dừa, đủ loại côn trùng có hại là chướng ngại thu hoạch lớn nhất mỗi năm của thôn Hưởng Thủy thậm chí cả công xã Đại Hưng.
Niên đại này không có nông dược trừ nạn sâu bệnh, mấy năm trước khi đại náo sâu bệnh, còn thảm hơn khi mất mùa.
Vẫn là sau này bên công xã trang bị đèn ánh sáng đen trừ sâu bệnh, sau này phương pháp này lại mở rộng ra, sâu bệnh mới đỡ hơn chút.
Bên công xã Đại Hưng chỉ có công xã bên nông trường trang bị đèn ánh sáng đen, những nơi khác đã vào mùa côn trùng có hại sinh sôi nảy nở, mới nhận đèn bên công xã về một thời gian.
Cho nên tuy sâu bệnh ít đi nhiều, nhưng vẫn không thể diệt sạch.
Còn phải nhờ đám xã viên làm cỏ, thậm chí diệt côn trùng nhân công.
Thôn hệ thống bọn họ mỗi tuần đều phải diệt cỏ một lần.
Chuyện làm cỏ Diệc Thanh Thanh còn làm được, diệt côn trùng cô không tiếp nhận được.
Sâu bông mềm oặt, thịt mum múp, quả thực khiến người ta sởn tóc gáy, càng khỏi phải nói bắt xong là đập chết.
Chuyện như vậy, vẫn là mấy thím tàn nhẫn độc ác.
Diệc Thanh Thanh cũng đã quen, khi thấy sâu bông mới miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.
Giữa trưa sau khi tan làm, Diệc Thanh Thanh và Tiền Lai Lai, Lý Mộng Tuyết cùng nhau đi về khu thanh niên trí thức, còn đang nói chuyện sâu.
“Thật đáng sợ! Tôi cảm thấy sởn cả gai ốc!” Lý Mộng Tuyết run rẩy.
Diệc Thanh Thanh cũng gật đầu, cô xin miễn thứ cho kẻ bất tài này đối với tất cả động vật cơ thể mềm.