“Đâu có, mềm mại, chơi rất vui!” Tiền Lai Lai không hiểu, công việc cô ấy thích nhất là bắt sâu.
Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết liếc nhau, cùng thở dài một hơi.
Tiền Lai Lai mới là người tàn nhẫn nhất trong đám bọn họ!
Khi đến cửa phòng, Diệc Thanh Thanh bị Vân Cô Viễn gọi lại: “Ghế bập bênh của em làm xong rồi.”
“Thật sao?” Diệc Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc vui mừng, cô muốn ghế lắc lư từ lâu.
Vân Cô Viễn dẫn cô đến sân sau nhà anh, ghế bập bênh mài bóng loáng được bày ở đó:
“Thử xem.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu nằm lên, chỉ thấy toàn bộ độ cong của ghế dựa dán sát vào cơ thể cô, chỗ đầu gối cũng gãi đúng chỗ ngứa, nhẹ nhàng nâng chân lên lại hạ xuống, toàn bộ ghế dựa lắc lư lên, vô cùng thoải mái.
“Thế nào?” Vân Cô Viễn hỏi.
“Hoàn mỹ! Đặc biệt thoải mái!” Diệc Thanh Thanh cười nói, vừa nằm lên ghế là không muốn dậy: “Cảm ơn anh, anh đợi một lát.”
Diệc Thanh Thanh chạy nhanh về nhà, lục tung tìm kẹo ra, lấy một đống đưa cho Vân Cô Viễn:
“Mời anh ăn kẹo.”
“Đều cho anh ư?” Vân Cô Viễn được cưng chiều mà sợ hãi.
Diệc Thanh Thanh đưa hết cho anh, sợ anh không cầm chắc lại nhét vào tay anh, chỉ một lát đã chạm vào tay anh hai lần, mát lạnh:
“Tôi rất thích ghế bập bênh này, anh nên được, chỉ dạy anh làm mấy bữa cơm, cũng không biểu đạt được vui sướng của tôi.”
Đương nhiên còn có thể thuận tiện đánh dấu, vừa vặn dưỡng nhan hoàn mạnh mẽ đã dùng hết.
[Đánh dấu ở điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên dưỡng nhan hoàn mạnh mẽ.]
Vân Cô Viễn chỉ cảm thấy chỗ đầu ngón tay bị cô chạm vào như bốc cháy ngọn lửa, nóng cháy tới đáy lòng anh:
“Em thích là được.”
“Vậy tôi khiêng nó về nhé!” Diệc Thanh Thanh vui sướng nói.
Vân Cô Viễn gật đầu: “Được.”
Diệc Thanh Thanh quả quyết khiêng ghế bập bênh bảo bối về phòng mình.
Trong phòng yên tĩnh lại, Vân Cô Viễn đột nhiên buồn bã mất cả, giống như vui sướng trong phòng đều theo cô mà đi.
Diệc Thanh Thanh đặt ghế bập bênh tới sân nhà mình, lúc trước cố ý để lại một mảnh đất ở sau cửa, chính là vì để ghế bập bênh.
Cô nằm ở phía trên nhàn nhã lắc lư, trong đầu đều là xúc cảm lạnh lẽo khi chạm vào đầu ngón tay của Vân Cô Viễn, tuy sờ lên thoải mái, nhưng quá lạnh lẽo.
“Có phải cơ thể anh không được khỏe hay không? Sao tay lạnh như vậy? Mùa hè giống y như điều hòa, mùa đông giống như gậy băng sao?”
Diệc Thanh Thanh lẩm bẩm.
Thôi, hôm nào khuyên anh uống nhiều nước ấm chút, còn trẻ tuổi vẫn nên chú ý cơ thể một chút, đây là lời khuyên của người từng trải, cơ thể mới là quan trọng nhất!
Diệc Thanh Thanh lắc đầu thở dài, rõ ràng là anh còn chú ý dưỡng sinh, còn uống cả trà cẩu kỷ, vậy mà cơ thể không tốt lắm.
Nghĩ mãi không rõ, thì không nghĩ nữa, Diệc Thanh Thanh hưởng thụ cảm giác lắc qua lắc lại trên ghế bập bênh một lát, không cẩn thận ngủ thoải mái quá nên quên ăn cơm trưa.
Khi tỉnh lại đã tới lúc làm việc buổi chiều, tiếng còi đánh thức cô, cô tìm ít điểm tâm lót dạ, sau đó đi ra cửa.
Ngày hôm qua là thật sự mệt mỏi.
Nhưng mà có phần lớn nguyên nhân là ghế bập bênh này quá thoải mái, giường cũng không thoải mái như vậy.
Thoải mái đến mức cô cảm thấy có chút không thích hợp, chỗ thoải mái của ghế bập bênh là hoàn mỹ dán sát cơ thể cô, rõ ràng là làm bằng gỗ, nhưng không cảm thấy cộm chút nào.
…
Phân đội nhỏ đầm lau sậy cùng nhau ra cửa làm việc, khi đến sảnh ngoài của khu thanh niên trí thức thì gặp Chu Diễm Hồng.
Đôi mắt cô ta đỏ rực, rõ ràng là đã khóc, khác hoàn toàn với dáng vẻ khí phách hăng hái thường ngày, nhưng trên mặt vẫn cố ra vẻ kiên cường.
Khi thấy đám Diệc Thanh Thanh tới, cô ta chặn trước cổng tò vò:
“Các cô có thể cho tôi mượn một chiếc xe đạp không, tôi có việc gấp phải đến huyện thành một chuyến.”
Trong lòng Diệc Thanh Thanh thấp thỏm, có lẽ là suất trở về thành phố xảy ra vấn đề.
“Mượn thế nào?” Diệc Thanh Thanh nói.
Bọn họ không thân quen lắm, hằng ngày nói chuyện cô ta cũng chỉ nói nhiều về tin đồn nhảm nhí, chưa từng có thiện ý gì đối với bọn họ.
Nếu quan hệ bình thường, vậy thì không cần nói tới tình cảm.
Cho nên vẫn tính toán rõ ràng, nói ích lợi tương đối thích hợp hơn.
Ở đây có sáu người có xe đạp, nhưng Chu Diễm Hồng không tìm ba thanh niên trí thức nam khác, mà đi hỏi đám Diệc Thanh Thanh.
Tuy Diệc Thanh Thanh không để ý chút ích lợi này, nhưng Diệc Thanh Thanh cảm thấy có lẽ Tiền Lai Lai sẽ để ý.