Nếu không phải mỗi ngày không nấu ăn người khác sẽ chú ý tới, cô muốn nấu một lần một nồi cơm to, sau đó đặt vào không gian ăn dần.
Đáng tiếc mấy ngày trong ống khói không có khói bốc lên, kẻ ngốc cũng biết có vấn đề.
Tuy mỗi ngày đều phải nấu nước rửa mặt, nhưng mỗi ngày một người có thể sử dụng bao nhiêu nước?
Chút ít như vậy, cũng không đủ giấu tai mắt của người khác.
Đốt củi làm ngụy trang càng lãng phí.
Cho nên cô tính toán món chính này vẫn là mỗi ngày sẽ làm, mấy món thịt thì có thể một lần nấu nhiều chút.
Như vậy không đến mức khiến người ta phát hiện ra vấn đề, cũng có thể khống chế tần suất trong phòng truyền ra mùi thịt.
Nhà ở ở khu thanh niên trí thức không chỉ không có cách âm, vừa nấu cơm mùi thơm sẽ truyền ra rất xa, đặc biệt là mùi thịt.
Tuy ba lô của cô có cá có thịt, cũng không dám mỗi ngày đều nấu ăn.
Một tháng mới đến huyện thành một lần, mua thịt trở về, thế nào cũng không đủ mỗi ngày ăn, cho nên ngoại trừ khi mời khách, cô đã lâu lâu mới nấu thịt ăn.
Nhưng hiện giờ một lần nấu một nồi to, đặt vào ba lô, lần sau muốn ăn thì lấy ra, hương vị cũng không truyền ra, càng tiện che giấu tai mắt của người khác.
Gà này cô định hầm nấm ăn, nấm núi cô đã ngâm xong, phía dưới còn có thể lót thêm ít cải thảo.
Lúc trước đổi ít thổ sản phơi khô với mấy thím trong tổ, trong đó có nấm, hầm gà thực sự rất ngon.
Một con gà xen lẫn nấm và cải thảo, hầm xong chia ra có lẽ được bảy bát, trong nồi còn thừa nước canh và ít đồ ăn.
Bảy bát này đều cho vào không gian tùy thân, hôm nay cô ăn đồ thừa trong nồi là được.
Cầm bát canh đi ra, múc đầy hai muỗng cơm, còn ấn xuống, sau đó cầm nồi đổ hết lên cơm, nước canh tưới đều bát cơm.
Diệc Thanh Thanh bưng cơm tối, ngồi ở cửa sân sau nhìn trăng, nghe tiếng ve kêu, vừa thưởng thức sân nhỏ của mình vừa ăn cơm khô.
Nấm, cải thảo, cơm thấm nước canh, còn ăn ngon hơn cả thịt gà, khiến khẩu vị của ngươi ta tăng lên.
Tối hôm nay bận việc ăn muộn chút, nhưng lúc này có bát cơm như vậy, khiến cả người cô thả lỏng lại, chỉ cảm thấy thỏa mãn.
Những người khác ở khu thanh niên trí thức đã sớm ăn cơm xong, nhưng bỗng nhiên ngửi được mùi thơm của cơm bay ra, ước gì lại ăn thêm bát nữa.
Rõ ràng đã ăn cơm nhưng lại giống như không ăn, trùng thèm ăn đã bắt đầu nhúc nhích.
“Mùi thơm này, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nhà Thanh Thanh.” Tiền Lai Lai khịt mũi, cả khu thanh niên trí thức nhà giàu ăn thịt đều ở bên cạnh cô ấy, bên trái Lý Mộng Tuyết bên phải Diệc Thanh Thanh.
Cô ấy kẹp giữa, thường là hôm nay ngửi được mùi thịt bên trái, ngày mai lại ngửi được mùi thịt bên phải.
Ngửi lâu cũng ngửi ra được mùi vị, nếu mùi thơm này chỉ là mùi thịt, khiến người ta cảm thấy trong bụng thiếu ít thịt, thì chính là Lý Mộng Tuyết làm.
Nếu mùi thơm này khiến người ta cảm thấy nuốt nước bọt hai cái, là làm món ăn rất ngon, chắc chắn chính là đồ ăn Diệc Thanh Thanh nấu.
Lúc này tuy cô ấy không ăn cơm, nhưng mà mùi hương này, hít sâu một hơi sẽ khiến người ta cảm thấy thỏa mãn từ xoang mũi đến dạ dày, chắc chắn là Diệc Thanh Thanh làm không sai.
…
Hôm nay Diệc Thanh Thanh ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, trong phòng vẫn đen như mực, mơ mơ màng màng không nghe thấy tiếng còi báo đi làm việc, cô lập tức trở mình ngủ tiếp.
Lần thứ hai tỉnh lại vẫn không nghe thấy tiếng còi, Diệc Thanh Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Không phải chứ, không phải là mình không nghe thấy tiếng còi đấy chứ?
Cô bất ngờ ngồi dậy, kéo rèm ra thấy cửa sổ có ánh sáng tiến vào, rõ ràng là bên ngoài vẫn chưa sáng lắm.
Cô ngồi dậy mở cửa, hóa ra là có mưa nhỏ tí tách.
Hôm nay không cần làm việc!
Nghe mấy thím trong nhóm nói, trong đội ngoại trừ cuối tháng mỗi tháng máy kéo tới, sẽ được nghỉ hai ba ngày, bình thường khi trời mưa cũng không làm việc.
Còn có là khi lạnh nhất trong mùa đông, còn nghỉ tận mấy tháng.
Khi việc nhà nông nhàn rỗi thì không còn việc nặng gì, nhưng có khi cũng phải tham dự dự án xây dựng công xã, có đôi khi còn phải đến nông trường giúp đỡ.
Tới hơn một tháng, hôm nay là ngày đầu tiên gặp mưa ban ngày, mấy lần trước trời mưa đều là ban đêm, cũng không mưa bao lâu, không ảnh hưởng tới làm việc.
Không làm việc, quá sung sướng!
Diệc Thanh Thanh hít sâu không khí ướt át sáng sớm, vừa mới hít sâu xong cửa đối diện mở ra.
“Chào buổi sáng.” Vân Cô Viễn hơi mỉm cười với cô.
Diệc Thanh Thanh ngây ngốc gật đầu: “Chào buổi sáng!”