“Được rồi, cô yên tâm đi, nói không chừng Chu Diễm Hồng còn mượn mấy lần ấy chứ.” Diệc Thanh Thanh mở miệng giảng hòa.
Tổn thất của Chu Diễm Hồng quá lớn, không phải một lần là có thể chết tâm, nhất định sẽ đến huyện thành tìm người tiếp.
“Ha ha, mượn lời nói tốt đẹp của cô.” Tiền Lai Lai cười ngây ngô.
“Hai tệ đã khiến cô cười mắt toàn tiền như vậy sao?” Trần Chí Hòa cười cô ấy.
Tiền Lai Lai trừng anh ta một cái: “Tôi họ Tiền, trong mắt chỉ có tiền không tốt sao? Có người nào không thích tiền?”
“Nói đúng!” Lý Mộng Tuyết gật đầu tán thành.
Diệc Thanh Thanh nói với hàm ý sâu xa: “Tiền đương nhiên quan trọng, nhưng cũng phải chú ý tới cơ thể!”
“Đúng vậy đúng vậy, người không còn tiền vẫn còn, thật sự là quá thê thảm.” Kiếp trước không phải là Lý Mộng Tuyết cũng như vậy sao?
Mới trả xong khoản vay mua nhà, còn chưa ở được hai ngày đã xuyên qua!
“Ha ha ha.” Những người khác chưa từng nghe thấy cách nói này, bị Lý Mộng Tuyết chọc cười, Trịnh Hiểu Long cười to nhất.
Thích một người, ngay cả dáng vẻ tham tiền của cô ấy cũng vô cùng mê người.
Vân Cô Viễn lại như suy tư gì đó, hình như cô đặc biệt chú ý vấn đề cơ thể khỏe mạnh, còn trẻ tuổi, sao lại như vậy?
Ngày này Chu Diễm Hồng tận trời tối mới trở về, sắc mặt âm u như không trung, quả nhiên như Diệc Thanh Thanh dự đoán, cô ta lại mượn một ngày.
Tiền Lai Lai cẩn thận kiểm tra xe, không có vấn đề gì thì đồng ý.
Xong việc còn chạy tới chia sẻ với Diệc Thanh Thanh, cô ấy kiếm được 2 tệ thứ hai.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu: “Vậy cô còn vui thêm mấy ngày nữa đấy!”
“Có phải cô biết chuyện gì hay không?” Tiền Lai Lai nghi ngờ hỏi.
Diệc Thanh Thanh nghiêm túc phủ nhận: “Tôi có thể biết được gì, đoán, nhỡ đâu đoán trúng thì sao?”
Tiền Lai Lai: “…”
Tiễn Tiền Lai Lai, Diệc Thanh Thanh lại đến đất trồng rau ở sân sau bận việc.
Trong khoảng thời gian này dưới vất vả cần cù chăm sóc của cô, đồ ăn trồng đã nảy mầm, mọc không tệ, hôm nay vừa vặn tách ra trồng ở mỗi luống.
Cô trồng rau thường thấy như ớt cay, mướp hương, rau hẹ, dưa leo, cà tím, đậu que, hành lá, nhiều hơn nhà khác trong thôn, mỗi thứ trồng một ít, nhưng chủng loại gần như bao hết rau thường ăn mùa này của thôn Hưởng Thủy.
Lúc trước khi liên hoan ở bờ sông, Lý Mộng Tuyết mang dưa lê, sau khi ăn xong Diệc Thanh Thanh cũng nhặt ít hạt giống, phơi khô xử lý, cô định sang năm trồng ở đất phần trăm.
Trồng xong tưới nước một lần, cuối cùng vườn rau của Diệc Thanh Thanh cũng có chút ra dáng ra hình, không phải trụi lủi khắp nơi.
Đất trồng rau xử lý xong, Diệc Thanh Thanh về phòng múc một thùng nước sôi mới đun xong ra, khiêng tới phòng chứa củi.
Thịt trong ba lô không nhiều lắm, kỹ năng săn thú của cô còn chưa học được đến mức độ bắt động vật hoang dã, cô tính toán giết con gà đánh dấu lần trước.
Đây đều là cô cố ý lấy gà rừng mô phỏng trong hình thức kỹ năng dạy học săn thú ra luyện tập nhiều lần, mới dám thử.
Cần phải nhanh chuẩn tàn nhẫn, khiến nó không kêu được, im hơi lặng tiếng làm thịt nó.
Luyện tập đúng chỗ, khi thực tiễn không có sai sót gì.
Thành công cắt cổ gà rừng trước khi nó kêu ra, lấy tiết, cho vào trong nước nóng sau đó vặt lông, cuối cùng còn dùng lửa thiêu hủy lông rất nhỏ.
Xử lý gà xong cô thử đặt vào ba lô, không nghĩ tới có thể bỏ vào.
Ngay cả lông gà trên mặt đất cũng có thể cho vào ba lô.
Xem ra đồ nhận được từ đánh dấu, cho dù là trạng thái gì đều có thể đặt vào!
Đáng tiếc thịt gà này lúc này còn có thể cho vào ba lô, một khi cô nấu thành đồ ăn, thì không cho vào được.
Bởi vì nấu ăn sẽ dùng rất nhiều nguyên liệu không phải đánh dấu nhận được, xen lẫn vào thì hệ thống không nhận ra.
Nhưng mà hiện giờ cô còn kỹ năng không gian tùy thân.
Buổi tối hôm nay tan làm, cô lại đến chỗ lão thợ mộc đổi không ít bát gỗ, chính là vì chuyện này.
Cả con gà này còn rất mập, một mình cô không thể ăn hết một bữa, chỉ có thể chia nhỏ ra từng bữa.
Nhưng làm lượng ít phiền phức thì không nói, rất nhiều món ăn phức tạp một chút cũng không thể làm.
Trong hiện thực cũng là làm đồ ăn càng tinh xảo phức tạp, tiến độ kỹ năng tăng càng nhiều.
Nhưng hiện giờ có không gian tùy thân, cô có thể nấu hết cả con gà, sau đó dùng bát nhỏ chia ra, đặt vào không gian tùy thân.
Khi bỏ vào là thế nào, khi lấy ra vẫn sẽ là như vậy, nóng hổi.
Sau này muốn ăn thì lấy một phần ra, bớt việc còn tiện.