Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115: Xử Lý Con Thỏ

Unknown Chương 115: Xử lý con thỏ

Cô lấy tùy châu trong không gian ra, nhét vào trong chăn che lại, đèn pin cũng bật ra cho vào.

Đèn pin chiếu thẳng tắp vào tùy châu, khiến nó hấp thụ đủ ánh sáng.

Tuy trong sách có nói hiệu quả chiếu sáng của dạ minh châu bình thường, nhưng cô không tận mắt nhìn thấy, cho dù thế nào cũng phải thử một lần.

Đặt tùy châu xong, cô mới đến trong sân xử lý hai con thỏ.

Xử lý con mồi là môn bắt buộc của thợ săn, cô học giết con thỏ từ chỗ Lý tiên sinh, còn học được cách xử lý bộ lông.

Giết con thỏ này, thường có hai biện pháp.

Một loại lần dùng gậy đánh, loại này tương đối đơn giản thô bạo, chính là xách tai thỏ dùng gậy đánh vào phần đầu thỏ cho tới chết.

Loại khác chính là kiểu rót dấm, con thỏ mẫn cảm với dấm ăn, sau khi rót dấm ăn thì nhanh chóng miệng sùi bọt mép mà chết.

Hai biện pháp này có thể không hỏng làn da, không nhiễm lông nhung, nhận được da thỏ tương đối hoàn chỉnh, chất lượng tương đối cao.

Lúc này Diệc Thanh Thanh chọn phương án thứ hai, động tĩnh cũng nhỏ, chỉ tốn chút dấm mà thôi, cũng không có gì.

Con thỏ này cô cũng từng giết mấy lần ở hình thức dạy học, hiện giờ đã quen cửa quen nẻo, nhanh chóng buộc chặt hai con thỏ, rót dấm cho hai con thỏ đang mơ màng, chỉ có đôi mắt có thể chuyển động.

Chưa tới mấy phút con thỏ đã miệng sùi bọt mép, đi đời nhà ma.

Lột da phải nhân lúc con mồi vừa mới chết, không chỉ tốc độ nhanh, lột phải cẩn thận, không để máu nhiễm vào bộ lông.

Lột da hai con thỏ này vô cùng hoàn chình, đặt sang một bên trước để xử lý thịt thỏ.

Hai con thỏ này cô định bỏ một con vào không gian tùy thân, giữ lại cho mình ăn, một con khác dùng muối ướp làm thành thịt thỏ khô, đến lúc đó gửi về nhà.

Thịt thỏ này phải ướp mấy ngày mới có thể treo hong gió, cho nên ướp xong thì để đó trước.

Ngay sau đó cô đi xử lý da thỏ.

Cạo sạch mỡ và thịt dư trên da thỏ trước, mở ông da từ đường giữa bụng sao cho tấm da hở ra, sau đó trải da ra và cố định vào tấm gỗ bằng những chiếc đinh nhỏ, mặt lông hướng vào trong, mặt bên trong da thì hướng ra ngoài.

Cô tính toán trước khi mùa đông săn nhiều thịt thỏ chút, tích cóp ít da thỏ, đến lúc đó có thể làm áo khoác thêm một tầng lông thỏ bên trong, còn có giày và quần.

Có trang bị như vậy, đến lúc đó trời giá rét thì cô không đến mức cả ngày buồn bực trong phòng ngồi trên giường đất.

Vẫn luôn bận việc đến khi trời tối, ngọn nến đã cháy một nửa mới bận xong.

Rửa mặt xong lên giường lấy tùy châu trong chăn ra.

Hạt châu vốn màu xám nửa trong suốt, lúc này tản ra ánh huỳnh quang màu xanh lục.

Cái đèn này chắc cũng giống miếng dán dạ quang của các thế hệ sau, chỉ sáng hơn một chút mà thôi, nếu đặt gần chỗ muốn nhìn thì có thể nhìn rõ, nhưng nhìn những thứ như thế này sẽ rất mỏi mắt.

Cho nên dạ minh châu có thể làm bóng đèn đúng là tung tin vịt.

Hạt châu sờ lên lạnh lẽo bóng loáng, xúc cảm thực sự không tệ, Diệc Thanh Thanh thưởng thức một lát sau đó cất vào ba lô.

Tuy thứ này rất đắt, nhưng ở niên đại này cũng không có con đường bán ra, càng không bán được giá cao, tạm thời chỉ có thể cất đi.

Hôm nay trước khi bắt đầu chương trình học, Diệc Thanh Thanh vẫn không nhịn được tò mò, hình thức dạy học kỹ năng săn bắn tân tiến.

Kéo Lý tiên sinh lượn lờ ở núi Đại Thanh thời cổ mô phỏng ra, tìm được vị trí sườn đất cô đánh dấu hôm nay.

Lý tiên sinh ở triều đại nào cô không biết, hỏi Lý tiên sinh ông ta cũng không trả lời, nhưng núi Đại Thanh này núi ở thôn Hưởng Thủy kia, địa hình thay đổi không nhiều lắm.

Lúc này sườn núi không phải nơi bình thường không có gì lạ mà cô thấy hôm nay.

Có rất nhiều ngôi mộ hoang không có bia, cỏ dại lan tràn, vô cùng thê lương, dọa người hơn hôm nay cô thấy nhiều.

Quả nhiên thật sự có mộ!

Còn có nhiều như vậy!

Diệc Thanh Thanh nuốt nước bọt, quanh co lòng vòng hỏi Lý tiên sinh: “Ngôi mộ như vậy đi săn cần chú ý gì không?”

Tóm lại là cho dù là vấn đề gì, không thể thiếu hai từ mấu chốt đi săn, nếu không Lý tiên sinh sẽ như trí tuệ nhân tạo hỏi câu nào cũng không biết.

“Bình thường chỉ có chồn và chuột thích chui vào ngôi mộ hoang, trên người cũng không có hai lạng thịt. Hơn nữa chồn mang thù, không đáng trêu chọc.” Lý tiên sinh nghiêm túc nói.

“Không còn gì khác sao? Ví dụ như khi buổi tối đến nơi này đi săn, có khả năng gặp chuyện kỳ lạ hay không?” Diệc Thanh Thanh vẫn tò mò rốt cuộc trên thế giới này có quỷ hay không.

 


Bình Luận (0)
Comment