Đời trước cô tự mình thể nghiệm người chết đi biến thành quỷ hồn đến địa phủ, vậy dương thế có quỷ hồn ở lại không?
Hôm nay cô đánh dấu không trêu chọc thứ gì đúng không?
Thật sự là không khống chế được ý nghĩ mê tín, trên thực tế thế giới này không chỉ có khoa học, còn có huyền học.
Lý tiên sinh lắc đầu: “Sẽ không.”
…
Khoảng thời gian kế tiếp mỗi ngày Diệc Thanh Thanh đều dành thời gian lên núi kiểm tra bẫy, bố trí bẫy, còn bên ngôi mộ kia cô không dám đi.
Mỗi ngày khi đi xem bẫy, giống y như rút thăm trúng thưởng, có khi thu hoạch tràn đầy, có khi hai tay trống trơn.
Cô chủ yếu nhằm vào thỏ hoang, bẫy bắt gà rừng tương đối ít.
Một chỗ chỉ cần liên tục có mấy con mồi bị bắt xong, trong thời gian ngắn chỗ đó sẽ không bắt được con mồi nữa, cho nên bình thường cô cách mấy ngày sẽ đổi chỗ một lần.
Cứ như vậy cô đã bắt được 2 con gà rừng, 5 con thỏ.
Trong đó một con gà rừng cô cũng để làm gà rừng khô ở phòng chứa củi, tính toán gửi về nhà.
Dư lại đều xử lý sạch sẽ, cho vào trong không gian tùy thân.
Đống thịt này đủ cho cô ăn thời gian dài, nhưng cô vẫn không dừng lại hoạt động đi săn, kiên trì mỗi ngày đều lên núi.
Hiện giờ còn chưa tới ngày mùa, giữa trưa buổi tối tan làm mỗi ngày đều còn tương đối sớm, có thời gian làm chuyện này.
Lại qua một hai tháng, khi thu hoạch vụ thu bắt đầu, đến lúc đó càng bận hơn, cho nên hiện giờ có thể tích trữ được bao nhiêu thì tích trữ bấy nhiêu, dù sao có không gian tùy thân, để lâu cũng không hỏng.
Hôm nay cô lại thay đổi chỗ đặt bẫy, chỗ đặt bẫy lúc trước hai ngày nay không bắt được, nhưng cơ quan đều bị kích hoạt.
Lần đầu tiên cô còn tưởng là trùng hợp, con mồi đều chạy mất, lần này cô phát hiện không thích hợp, con mồi ở vị trí này vô cùng thông minh?
Luôn chạy trốn được sao?
Cô cẩn thận kiểm tra dấu vết xung quanh bẫy, phát hiện nhánh cây xung quanh có dấu vết vịn cành bẻ, vị trí tương đối cao, tuyệt đối không phải gà rừng con thỏ làm, có lẽ có người tới.
Chuyện này thật sự nghẹn khuất, nhưng không có chỗ nói lý.
Dù sao bẫy này là bắt con mồi, cứ đặt ở đó như vậy.
Bẫy là cô làm, nhưng đây là núi tập thể, nếu làm quá căng mà nói, đây là lên núi đi săn tài sản của tập thể, bỏ vào hầu bao của cá nhân!
Thường ngày các hương thân lên núi đốn củi, đào rau dại, nhặt thổ sản gì đó, mọi người đều có ăn ý ai nhặt được là của người đó, cũng không phải thứ hiếm lạ gì.
Chỉ cần cần mẫn lên núi, cũng có thể nhặt được.
Nhưng đi săn là việc kỹ thuật, ai cũng biết trong núi này nhiều động vật hoang dã, nhưng các hương thân vẫn thiếu thịt ăn, không có một chút thịt khiến trùng thèm ăn trong bụng bọn họ gợi lên.
Nếu mỗi ngày có thể kiếm được thịt trong núi, như vậy gọi là lấy không ít tài sản của quốc gia.
Nếu không Vân Cô Viễn đi săn cũng không có khả năng tránh trong núi lén làm ăn, không phải là sợ người ta đỏ mắt, bị tố cáo có phiền phức sao.
Mỗi ngày Diệc Thanh Thanh lên núi đi săn, cũng luôn tiện đường nhặt củi, lấy thứ này ra làm che giấu.
Cho nên chuyện này chính là cô không thể bắt lấy người này một cách quá rõ ràng, còn đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm.
Tuy trong lòng không thoải mái lắm, nhưng hiện giờ chỉ có thể đổi nơi đặt bẫy.
Không thể vận may kém như vậy, nhiều lần đều bị người ta phát hiện đúng không?
Nhưng mà chuyện này không thể bỏ qua như vậy, nếu đổi nơi không lại bị người ta lấy con mồi trước, vậy nói lên mấy lần trước là trùng hợp, có người trùng hợp phát hiện chỗ cô đặt bẫy.
Vậy chuyện này rất khó điều tra, chỉ có thể chịu thiệt này.
Nhưng nếu con mồi hôm nay lại biến mất, vậy cô phải bắt người này mới được.
Dù sao tình hình này chính là tiền rơi trên đất, bị người ta nhặt mất.
Người ta không trả cho bạn, bạn cũng không có chỗ nói rõ lý lẽ, nhưng sau này lại có tình hình như vậy, đó chính là nhìn chằm chằm tiền của cô để đâu, thấy có cơ hội là trộm đi.
Mức độ ác liệt của hai loại này như trời với đất.
Cho dù chuyện nhặt con mồi không thể luận dài ngắn với người này, nhưng ít nhất trong lòng cũng biết rõ, sau này cũng phải tìm cơ hội bù về từ chỗ đối phương.
Giữa trưa ngày hôm sau khi tới xem bẫy, Diệc Thanh Thanh biết mình thật sự bị người ta theo dõi.
Tuy bẫy chưa bị kích phát, nhưng cô vẫn thấy được dấu vết bẻ gãy cành cây ở xung quanh, có người đã tới.