Những nơi khác còn phải tìm hiểu nhiều về huyện Thiết Lĩnh mới có thể có ý nghĩ, dù sao trời xa đất lạ, nơi nào có người tài ba cô cũng không biết.
Cho nên lần này đến huyện thành, còn phải mò mẫm tình hình.
Hơn nữa lần này được nghỉ ba ngày, cô cũng không cần vội như sửa sang lại nhà lần trước, còn có xe đạp, hoàn toàn có thể tới huyện thành thêm mấy chuyến, có lẽ để một ngày đi dạo trong núi là được.
Ngoài ra lương thực cũng không đủ cho cô ăn một tháng, lại kiếm một ít.
Lập kế hoạch kỳ nghỉ phải làm gì xong, Diệc Thanh Thanh mới bắt đầu nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, phân đội nhỏ đầm lau sậy đạp xe xuất phát đến huyện thành.
Muốn hỏi vì sao dậy sớm như vậy à?
Lần trước khi ăn cơm ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, bọn họ nghe nói bánh bao thịt buổi sáng ở Tiệm Cơm Quốc Doanh là tuyệt nhất, hôm nay đi sớm như vậy là vì ăn bánh bao tươi mới nóng hổi.
“Bánh bao của Tiệm Cơm Quốc Doanh, tôi tới đây!” Giọng nói hưng phấn của Tiền Lai Lai đại diện cho ý nghĩ của phân đội nhỏ đầm lau sậy.
Chỉ có hai người khác biệt, một người là Vân Cô Viễn, anh nghiêm mặt, không nhìn ra được, cũng không phát biểu quan điểm.
Một người khác là Diệc Thanh Thanh, đầu bếp già của Tiệm Cơm Quốc Doanh còn mô phỏng trong hình thức dạy học của cô mà, bánh bao này cô cũng từng ăn ở trong không gian.
Sau này lại học làm bánh bao, càng ăn không ít lần.
Hiện giờ cô mới là trù nghệ cấp 2, sau khi theo đầu bếp Ôn sửa nhiều nhược điểm khi nấu ăn, cô cũng học được không ít món đặc sản và công thức bí truyền của đầu bếp Ôn.
Nhưng trù nghệ cấp 2 không giống với trù nghệ cấp 5, cô vẫn không làm nhân ngon bằng đầu bếp Ôn.
Ăn thử ở hình thức dạy học kỹ năng chỉ nếm được vị, không có cảm giác chắc bụng gì, luôn thiếu chút gì đó.
Cho nên Diệc Thanh Thanh vẫn có chút chờ mong đối với bánh bao sắp được ăn, nhưng cũng giới hạn chỉ một chút, không kích động giống như Tiền Lai Lai.
Cô là nghĩ đi sớm một chút, còn có nhiều thời gian làm việc, mới đi sớm như vậy.
Nhìn bọn họ chờ mong như thế, Diệc Thanh Thanh cũng không nói mấy lời nhẫn tâm, không phải là Tiệm Cơm Quốc Doanh người ta mỗi ngày đều bán bánh bao sao.
Có lẽ là bánh bao khích lệ, bọn họ đạp xe rất nhanh, khi nhìn thấy nhà lầu ở huyện thành phía xa xa, ánh mặt trời trên bầu trời còn phiếm hồng.
Nhưng hôm nay Tiệm Cơm Quốc Doanh cung ứng không có bánh bao, chỉ có bánh canh màn thầu.
Mấy người cùng nhau ăn sáng, trước khi tách ra Lý Mộng Tuyết nói: “Hôm nay tôi không biết khi nào mới trở về, mọi người đừng đợi tôi.”
Lần này có xe đạp, cô ấy muốn ở lại huyện thành lâu hơn một chút.
Diệc Thanh Thanh nhìn cô ấy một cái, cũng nói: “Tôi cũng vậy.”
Tiền Lai Lai nhìn Lý Mộng Tuyết lại nhìn Diệc Thanh Thanh, nâng cao cằm: “Tôi cũng có việc!”
Tuy chuyện của cô ấy chính là sớm trở về dọn dẹp đất phần trăm, ngoài ra tích thêm củi lửa, nhưng Lý Mộng Tuyết và Diệc Thanh Thanh thần thần bí bí cô ấy cũng kiên quyết không thể thua!
Ba đồng chí nam khác chỉ có Trịnh Hiểu Long hơi lo lắng, không muốn để cô ấy đi, nhưng nói thế nào cũng không lay chuyển được kiên trì của Lý Mộng Tuyết.
Đùa gì thế, hôm nay cô ấy phải đại chiến chợ đen, cho dù lần trước bị Trịnh Hiểu Long nhận ra, cô ấy cũng không tính toán để lộ át chủ bài của mình, cũng không nói rõ lúc nào sẽ kết thúc.
Yêu đương là một chuyện, tiền thì vẫn phải kiếm, bí mật không gian siêu thị là trăm triệu lần không thể nói cho người khác, quan hệ tốt tới mấy cũng không được.
Trịnh Hiểu Long không lay chuyển được cô ấy, chỉ có thể từ bỏ, thở dài, rời đi với Trần Chí Hòa.
Đồng chí Vân Cô Viễn chỉ nói chú ý an toàn với Diệc Thanh Thanh rồi rời đi, anh không muốn lấy quan tâm cô làm cái cớ, đi hạn chế cô.
Cô muốn làm gì cũng được, anh đều sẽ ủng hộ cô, cùng lắm thì anh tốn nhiều chút tâm tư là được.
…
Sau khi tách ra với những người khác, Diệc Thanh Thanh không đến bưu cục mà đến cửa hàng quốc doanh trước.
Thông thường mấy thứ như vậy, hẳn là bán ở nơi này.
Vào cửa hàng quốc doanh, Diệc Thanh Thanh trợn tròn mắt, cô căn bản không tìm được quầy bán tivi.
Chẳng lẽ niên đại này còn chưa có tivi đen trắng?
Không đúng, khi ở huyện Nam Bình, cô từng đánh dấu ở cửa hàng quốc doanh nhận được ti vi, cô lập tức đi xem qua, tivi cô đánh dấu nhận được giống y đúc tivi đặt trên kệ, đều là nhãn hiệu Bắc Kinh.