Cô nghĩ một lát, tìm nhân viên quầy mình mua xe đạp lúc trước, nhét mấy viên kẹo cho cô ấy hỏi:
“Chị, em có thể hỏi thăm chị chút chuyện được không?”
Nhân viên quầy có ấn tượng khắc sâu đối với thanh niên trí thức nữ chỉ mấy phút là quyết định mua xe đạp phượng hoàng, còn được cô cho kẹo, đương nhiên không có gì không đồng ý:
“Em cứ việc hỏi, nhưng mà chị không dám đảm bảo chị biết.”
Sau khi nói xong thì nhét kẹo vào túi.
Diệc Thanh Thanh không thèm để ý nói: “Được, em muốn hỏi thăm chị là sao cửa hàng quốc doanh của chúng ta không bán tivi?”
“Tivi ư? Ồ, hình như bán ở đằng kia.” Nhân viên quầy chỉ quầy trống không bên quầy máy may, nói: “Nhưng mà hai ba tháng mới có một cái, có đôi khi không có một cái, muốn thì phải đặt trước. Đặt trước còn phải rút thăm, có tiền có phiếu cũng khó mà mua được, tháng này thì có một chiếc ngày mai mới tới.”
“Nói như vậy trình độ kinh tế của huyện Thiết Lĩnh chúng ta cũng không tệ lắm, bên quê quán của em, quầy tivi ở cửa hàng quốc doanh cũng không bán được!” Diệc Thanh Thanh ra vẻ kinh ngạc nói.
“Em nghĩ nhiều người có tiền như vậy sao? Một chiếc tivi này không chỉ cần phiếu tivi, còn cần 4,500 tệ, phần lớn đều là đơn vị tập thể mua đi. Đơn vị này có, đơn vị kia cũng muốn mua một cái, tư nhân cũng mua nhưng không nhiều, đơn vị tốt một chút muốn mua cũng không có phiếu tivi đâu!” Nhân viên quầy nói.
“Chị gạt người ta đúng không, người bình thường không kiếm được phiếu, đơn vị cũng không kiếm được ư?” Vẻ mặt Diệc Thanh Thanh không tin.
“Sao chị có thể lừa em được, em đi hỏi thăm thử xem, mấy nhà máy trong huyện này, ngay cả xưởng dệt kiếm được phiếu, nhưng không rút trúng số. Chị nghe nói nếu lần này lại không rút trúng nữa, thì sẽ đến tỉnh thành mua một cái.” Nhân viên quầy thề son sắt nói.
Thấy cô quan tâm tivi như vậy, không nhịn được hỏi: “Sao thế, em còn muốn mua tivi à?”
“Đâu có, em chỉ không thấy tivi bán ở cửa hàng quốc doanh, nên khá tò mò.” Diệc Thanh Thanh nghiêm túc nói, có hiểu biết nhất định đối với tính trân quý của tivi.
Rời khỏi cửa hàng quốc doanh, Diệc Thanh Thanh ai thán trong lòng, tivi ở cửa hàng quốc doanh cung không đủ cầu, nhưng tivi trên người cô bán đi cũng không dễ dàng!
Cô vốn muốn đến chỗ bán tivi tìm người có nhu cầu mua tivi, tìm được mục tiêu xong thì ra tay chính xác.
Kết quả hiện thực không như cô nghĩ.
Vậy mà phần lớn đều là đơn vị mua, ở niên đại không thể buôn bán này, muốn lén bán tivi cho đơn vị khó khăn không phải lớn bình thường.
tư nhân còn có thể nghĩ tới việc lợi dụng sơ hở trong quy tắc, đơn vị mà nói khả năng này sẽ rất nhỏ, cho dù có, một người ngoài như cô cũng không sờ được biện pháp.
Hơn nữa tivi ở huyện Thiết Lĩnh không đủ cung ứng như vậy, lần nào cũng rút thăm, còn mấy tháng mới có một chiếc, có lẽ đơn vị mua tivi và người gần như đều nổi tiếng.
Đột nhiên xuất hiện một cái tivi không phải mua ở cửa hàng quốc doanh, kẻ ngốc cũng biết là có vấn đề.
Chẳng lẽ thật sự phải bán ở chợ đen?
Nữ chính trà trộn chợ đen, trong sách có miêu tả tương đối kỹ chợ đen ở huyện Thiết Lĩnh thậm chí là chợ đen ở Bắc Kinh sau này, cô thật sự biết chợ đen ở đâu, thậm chí còn biết thủ lĩnh của chợ đen tên gì.
Nhưng biết chuyện này cũng không có tác dụng gì, ngay cả người ta trông như thế nào cũng không biết, không thể tìm được.
Bán cho người thường ở chợ đen thì càng không được.
Người đến chợ đen là thiếu tiền đến kiếm tiền, hay là có tiền không có phiếu, chỉ có thể mạo hiểm đến chợ đen.
Tivi không giống với lương thực đồ ăn, không phải thứ quá cần thiết.
Ngay cả những thứ cần phiếu định mức cũng không đủ dùng, vậy khả năng bỏ tiền ra mua tivi không cao.
Cô lấy tivi ra bán, e rằng một giây sau sẽ bị theo dõi.
Cô lại không có không gian siêu thị người có thể tiến vào như nữ chính, quá nguy hiểm.
Quả nhiên cô không phải nữ chính, trong tay có đủ thứ tốt cũng không dám đi bán.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể nghĩ biện pháp ở chỗ nhân viên mua sắm của xưởng dệt.
Chuyện này vẫn là ngày mai tivi tới, bắt đầu rút thăm bán ra, lại đến xem tình hình, lúc này cô không có kế sách gì.
Chuyện tivi này để đó trước, Diệc Thanh Thanh đi tới bưu cục.
Lại nhận được một lá thư và một túi giấy lần nữa.
Diệc Thanh Thanh cầm lấy thư, phát hiện lá thư rất dày, cô ngồi ở cửa bưu cục mở thư ra, vậy mà có hai tờ giấy to!