Dư lại một nửa có da làm thành thịt khô, một nửa để tươi, thịt không có da một nửa làm lạp xưởng, một nửa cũng để tươi, giữ lại làm nhân sủi cảo, bánh bao.
Dư lại đầu heo đuôi heo cô định làm đồ kho ăn, gan heo, lưỡi heo nội tạng và đồ còn thừa cũng làm thành xông khói.
Một con lợn rừng chưa tới 25 cân, bị cô chia cắt sạch sẽ.
Thực ra chia như vậy đã rất đa dạng, nhưng cách nấu mỗi loại thịt cũng không nhiều lắm.
Một nửa là vì cô thực sự muốn ăn mấy thứ này, một nửa là vì có thể nếm thử mỗi món khác nhau, cũng có thể tăng thêm kinh nghiệm.
Mỗi lần làm món ăn từng thử trong hình thức kỹ năng dạy học ở hiện thực, kinh nghiệm đạt được vẫn rất khả quan, lúc trước e ngại nguyên liệu nấu ăn thiếu thốn, cô luôn không thể thi triển.
Thịt heo cho vào không gian xong, Diệc Thanh Thanh nhìn không gian tràn đầy đồ của mình, tuy vô cùng thỏa mãn nhưng hơi lộn xộn.
Tuy không gian không tồn tại vấn đề biến chất, nhưng đồ ăn chín, đồ sống, đồ linh tinh còn có tiền của cô đều đặt một chỗ, thật sự là đủ loạn, cộng thêm không gian cũng không rộng rãi lắm.
Cô cảm thấy cần phải sắp xếp lại một chút, sắp xếp mấy thứ có giá trị gọn vào.
Mà làm mấy cái rương này không tiện đi tìm lão thợ mộc hay Vân Cô Viễn làm.
Bởi vì phải đặt trong không gian.
Cấu tạo căn phòng của mọi người gần như không khác nhau lắm, đi tìm bọn họ đặt làm, sử dụng để làm gì khó có thể giải thích.
Diệc Thanh Thanh rời mắt nhìn kỹ năng chế tạo đồ gỗ mình đặt ở một góc sắp sinh bụi.
Tuy bản thân lão thợ mộc giáo viên của kỹ năng này chỉ có cấp 1, kỹ thuật rất bình thường, dưới dạy bảo của ông ấy Diệc Thanh Thanh gần như không có khả năng thăng cấp, nhưng không vì thăng cấp, học chế tạo mấy món đồ đơn giản cũng được.
Cũng không cần quá tinh xảo, đơn giản rắn chắc là được.
Nói làm là làm, lúc trước khi làm rào chắn cho vườn rau và làm phòng chứa củi còn dư lại bó củi, vừa vặn có thể sử dụng thứ này, dụng cụ cơ bản gì đó cô cũng có.
Sự thật chứng minh, Diệc Thanh Thanh nghĩ không sai.
Thậm chí cô còn không cần học kỹ xảo mài giũa, chỉ cần biết làm thế nào có thể đóng đinh chắc vào gỗ là được.
Lợi dụng hình thức dạy học kỹ năng chế tạo đồ gỗ nguyên liệu vô hạn có thể tùy ý thí nghiệm, cô vẫn luôn tự mình thử cũng có thẻ thử ra phương án tốt nhất, càng khỏi phải nói còn có lão thợ mộc ở bên cạnh giúp đỡ.
Tuy tài nghệ của lão thợ mộc không tinh, nhưng cũng mạnh hơn Diệc Thanh Thanh nhiều, giá gỗ đơn giản vẫn làm được.
Bận việc một lát trời đã tối, cuối cùng trong không gian nhỏ của Diệc Thanh Thanh cũng xuất hiện mấy giá gỗ thô ráp nhưng rắn chắc.
Trải rạ mua được từ chỗ vợ trưởng thôn lên, là thành giá trang trí.
Sau đó cô để đồ ăn chín lên một giá, thịt tươi cũng treo trên giá khác, tất cả đồ đều được phân loại riêng ra, gọn gàng ngăn nắp.
Vừa sắp xếp lại như vậy không gian lập tức rộng rãi hơn không ít, còn có thêm không gian, nhìn tốt hơn lúc trước để đồ đầy đất nhiều, còn có thể để càng nhiều đồ vào hơn.
Diệc Thanh Thanh xoa cái eo đau xót, cũng không uổng công cô mệt mỏi cả trưa.
Cô nhanh nhẹn thu dọn nguyên vật liệu thừa và đồ linh tinh trên đất xong, mới quay về phòng.
Hôm nay thật sự mệt muốn chết!
Nhưng mà mệt là cơ thể, lúc này vẫn còn sớm, cơ thể có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, tinh thần vẫn có thể tiến vào hình thức dạy học kỹ năng học tập.
Nhưng mà phải lấp đầy bụng trước đã, cô đã đói lả.
Cô cũng lười nấu cơm, trực tiếp lấy vịt quay mua hôm qua ra ăn cơm, khi ăn cơm rất nhàm chán, lúc này trời đã đen bên ngoài không có gì đẹp, cho nên cô tính toán vừa xem nội dung trong cuốn sách vừa ăn cơm.
Vừa vặn nhìn xem hai ngày nay Lý Mộng Tuyết có xảy ra chuyện lớn gì không.
“Hửm?”
Đoạn đầu còn đỡ, nói ngày hôm qua cùng về nhà với Trịnh Hiểu Long, tình cảm của hai người lại tăng lên, sáng hôm nay còn cầm quà đi tặng Cao Ứng Hòa, cảm ơn ân cứu mạng của anh ta.
Cô ấy còn thuận tiện hỏi thăm kết cục của đám người kia, biết bọn họ đều phạm phải chuyện lớn, phải ngồi tù rất lâu thì yên tâm hơn.
Ngay sau đó cô ấy lại ra cửa đến huyện thành, Trịnh Hiểu Long vẫn đi theo cô ấy.
Đây đều là chuyện rất tự nhiên, không có vấn đề gì.