Nhưng đoạn cuối viết:
[Hôm nay Lý Mộng Tuyết lại kiếm lời hơn trăm tệ, nhìn tiền tiết kiệm trong không gian của mình cô không thể không cảm thán, tiền ở niên đại này đúng là dễ kiếm, mạo hiểm cũng đáng.
Sau khi về phòng, cô bắt đầu nấu cơm tối.
Đồ của cô trên cơ bản đều đặt trong không gian siêu thị, trong phòng này chỉ đặt ít đồ làm trang trí, ví dụ như bao gạo là lương thực thô trong đội phát, trong rương có đường đỏ, bánh quy.
Tuy đều từng mở ra, nhưng mà thường ngày cô ít động vào đống đồ này.
Cho nên cô phát hiện vụn bánh quy ở mép giường thì cảm thấy kỳ lạ.
Hình như bánh quy này là cô đặt trong rương làm đồ trang trí.
Lúc trước cô cũng là vì đề phòng ngộ nhỡ, mới hủy đóng gói của bánh quy khá giống với niên đại này, dùng giấy dầu gói lại cho vào trong rương.
Cụ thể có bao nhiêu cô không nhớ rõ lắm, lúc này mở rương ra xem cũng không nhìn ra được có thiếu hay không.
Lại nhìn những thứ khác, đường đỏ và lương thực cô cũng không quá chắc chắn.
Nhưng cô biết rất rõ, vụn bánh quy này tuyệt đối không phải cô làm.
Cô không thích ăn loại bánh quy này chút nào, trong không gian có nhiều loại bánh quy ngon hơn như vậy, sao cô có thể ăn thứ này?
Cũng không có khả năng là chuột gì đó, bởi vì cái rương này không bị tổn hại, thậm chí giấy gói bánh quy cũng không bị rách ra.
Trong phòng từng có người tiến vào!
Đáng tiếc hôm qua cô trở về muộn, căn bản không nhìn kỹ phòng, cô thậm chí không biết vụn bánh quy này là để lại từ khi nào.
Cô đi kiểm tra khóa cửa.
Theo truyền thuyết khóa cửa bị cạy đều để lại dấu vết.
Cụ thể là dấu vết gì cô không rõ lắm, dù sao khóa cửa vẫn còn rất tốt, không nhìn ra được khác thường.
Rốt cuộc là ai làm?
Lý Mộng Tuyết hoài nghi nhất là Lưu Xuân Hạnh, dù sao cô ta từng có tiền án, đáng tiếc lúc này cho dù trong phòng thiếu đồ, đến chỗ cô ta lục soát cũng không thể chứng minh là của cô.
Bởi vì lấy bình thường đều là đồ ăn, bánh quy này có khả năng ăn luôn tại chỗ, đường đỏ và lương thực cũng là đồ mọi người đều có.
Cô quyết định lại thử thêm, dù sao trong phòng cô không có thứ gì để trộm, lần này cô nhớ rõ số lượng và vị trí để đồ.
Nếu thực sự có người tiến vào, lấy chút đồ như vậy có lẽ là vì không muốn hấp dẫn sự chú ý, nhưng có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, số lần nhiều luôn có sơ hở.
Cô còn dùng khăn tay bao lấy ít tiền lẻ, trên mỗi tờ tiền giấy phía giữa đều dùng bút lông màu đỏ khẽ điểm một chấm nhỏ, hoàn mỹ giấu ở giữa, không dán sát vào cẩn thận tìm kiếm thì không thấy được.]
Đến đoạn này thì không còn nữa, khiến Diệc Thanh Thanh rất tò mò đoạn sau.
Diệc Thanh Thanh cũng cảm thấy người này là Lưu Xuân Hạnh, tám chín phần mười.
Vương Linh Linh ăn gần hết đồ bị cô ta trộm đi xong mới lật mặt với cô ta, lúc này e rằng lương thực của Lưu Xuân Hạnh thiếu thốn, vậy khả năng lại đi ăn trộm rất cao.
Lý Mộng Tuyết nghĩ không sai, nếu Lưu Xuân Hạnh trộm mỗi lần chỉ có một chút, chắc chắn là không muốn bị người ta phát hiện, vậy thì cô ta tất muốn trộm thêm mấy lần, thậm chí không chỉ trộm một nhà.
Lúc trước vì chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ trực tiếp, không thể khiến người này ăn lỗ nặng, cô ta lại làm chuyện xấu trái lại là cơ hội.
Tiền giấy trong phòng Diệc Thanh Thanh đều cho vào không gian cất kỹ, đồ ăn dễ bảo tồn như lương thực thì đặt bên ngoài.
Mấy thứ này cô thường xuyên lấy ra dùng, có bao nhiêu cô đều biết rõ, cô bật đèn pin cẩn thận kiểm tra một lát, xác thật không thiếu.
Cái rương cũng không bị động vào, đồ bên trong vẫn còn nguyên.
Có lẽ là không trộm tới chỗ cô.
Thật sự không nghĩ tới, có lẽ Lưu Xuân Hạnh hận chết cô, sao cô ta lại không đến chỗ cô trộm?
Cô ta có thể mở khóa phòng của Lý Mộng Tuyết, vậy khóa phòng khác cũng không thể ngăn được cô ta.
Cô ta không chọn cô chỉ có một khả năng, chính là hôm qua cô trở về sớm, hôm nay lại không đến huyện thành, cửa trước vẫn luôn khóa bên trong, cô ta không dám vào.
Chỉ có Lý Mộng Tuyết, ba ngày nay đều đi sớm về muộn.
Nhưng thật ra bên Trịnh Hiểu Long, nói không chừng cũng bị ra tay, mấy ngày nay anh ta vì đưa đón Lý Mộng Tuyết mà đi sớm về muộn.
Tiền Lai Lai bán đồ ăn bất lợi, sau đó đa số thời gian đều ở trong nhà.