Diệc Thanh Thanh không thể nuốt trôi được, trong khoảng thời gian này cô ăn uống cũng bắt đầu kén chọn, miễn cưỡng uống nước và ăn bánh bột ngô xong rồi đặt đũa xuống.
Lý Mộng Tuyết còn cảm thấy khó có thể nuốt hơn cô, đưa hơn nửa cái cho Tiền Lai Lai.
Kết thúc yến tiệc, mấy người chạy nhanh về khu thanh niên trí thức.
Mới đi tới cửa phòng, Diệc Thanh Thanh lập tức dừng bước, góc độ khóa cửa của cô hình như không giống với khi ra cửa.
Vân Cô Viễn cũng chú ý tới điểm này, anh tiến lên trước kiểm tra khóa một lát: “Có người từng cạy khóa.”
Không nghĩ tới mình thật sự trúng thưởng.
“Hình như tôi cũng từng bị cạy…” Tiền Lai Lai hưng phấn kéo khóa: “Lỏng một chút!”
Kế tiếp bên Lý Mộng Tuyết cũng kinh ngạc vui mừng nói: “Có dấu vết mài mòn mới, có lẽ tôi cũng bị người ta cạy.”
Diệc Thanh Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, có phải hai người kia bị ngốc hay không, bị ăn trộm tới thăm còn vui vẻ như thế?
Ngay sau đó Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa cũng xác nhận khóa của mình bị người ta cạy.
Vân Cô Viễn cũng không tránh được.
Mỗi người vào phòng kiểm tra đồ của mình.
Diệc Thanh Thanh đi xem túi gạo trước tiên, tuy gạo bên trong không khác lúc trước lắm, nhưng cô nắm lấy một nắm ở phía trên, phát hiện hơn một nửa cũng không có lỗ kim châm.
Dựa theo lúc trước cô trải lên, có lẽ mặt ngoài đều là có lỗ kim châm mới đúng.
“Thành!”
Lại đi nhìn rương và giường đệm, giường đệm không có dấu vết bị động vào, một lọn tóc để trên rương rơi ra, có lẽ có người từng mở rương.
Diệc Thanh Thanh mở ra kiểm tra một lát, không thiếu thứ gì, điểm tâm đường còn chưa mở ra, động vào thì sẽ bị lộ, cho nên vẫn đặt nguyên ở chỗ cũ.
Sân sau cũng không có vấn đề gì.
Rất tốt, Lưu Xuân Hạnh nhiều nhất là múc một bát gạo nhỏ từ chỗ cô.
Không lâu sau, những người khác cũng đã kiểm tra xong.
Tiền Lai Lai: “Tôi kiểm tra rồi, túi lương thực nhẹ hơn!”
Trần Chí Hòa: “Tôi cũng vậy!”
Trịnh Hiểu Long: “Tôi bị mất 1 tệ, bao gạo cũng nhẹ hơn.”
Lý Mộng Tuyết: “Tiền tôi làm ký hiệu lại mất đi 1 tệ rưỡi! Gạo thì tôi không chú ý, chắc chắn cũng ít đi, lần này tuyệt đối có thể khiến cô ta ăn lỗ nặng!”
Vân Cô Viễn: “Sách của tôi bị động vào, những thứ khác thì không thiếu.”
“Hửm?” Những người khác đều nhìn về phía anh.
“Anh chắc chắn không?” Lý Mộng Tuyết kinh ngạc hỏi.
Vân Cô Viễn gật đầu.
“Không nhìn ra được Lưu Xuân Hạnh này còn đối đãi khác biệt!” Trong giọng nói của Diệc Thanh Thanh có chút ghen tị ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Lý Mộng Tuyết ngửi được mùi chua, ho nhẹ một tiếng: “Dù sao lần này đủ chứng cứ, tuyệt đối có thể bắt được cô ta!”
Tới lúc này bọn họ không che che giấu giấu nữa, mấy người đều lấy ghế nhỏ ngồi ở sau hẻm chỗ phòng Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đợi chính chủ trở về.
Mấy nam sinh còn đỡ, biết phép tắc của lá xanh, cam tâm làm nền cho mấy cô gái.
Bởi vì mấy cô gái đều nhìn chằm chằm đầu hẻm, xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử, cướp đánh lộn với bọn họ, có khả năng sẽ bị bọn họ dỗi.
“Đợi lát nữa tôi làm chủ lực, hai người phối hợp tác chiến với tôi.” Nên mắng chửi người ta thế nào, Lý Mộng Tuyết đã có tính toán trong đầu, thật chờ mong!
“Vì sao là cô?” Tiền Lai Lai không cam lòng nói.
“Tôi bị mất 2 tệ rưỡi, lương thực cũng bị trộm hai lần, bánh quy còn bị ăn vụng, ghê tởm hơn là vụn bánh quy còn rơi trên giường đất của tôi. Tôi tổn thất lớn nhất, để tôi đấu tranh anh dũng là thích hợp nhất!” Lý Mộng Tuyết đếm kỹ tổn thất của mình, cô là khổ chủ lớn nhất.
Đừng tưởng rằng cô ấy không biết, Tiền Lai Lai và Diệc Thanh Thanh là quỷ bủn xỉn, không muốn Lưu Xuân Hạnh lấy được tiền, đều giấu kỹ trước, nếu không sao chỉ nhìn chằm chằm cô ấy và Trịnh Hiểu Long trộm?
Tiền Lai Lai im lặng.
Không so được, không so được, hình như cô ấy chỉ mất ít lương thực thực sự không nên đoạt diễn!
Diệc Thanh Thanh tương đối bình tĩnh, xuống nông thôn cô đã ầm ĩ hai ba trận, một cô gái ngoan ngoãn lễ phép như cô không thể luôn đánh lộn với người ta, dễ bị lộ, lần này đi theo sau cũng rất tốt.
Hơn nữa hứng thú của Lý Mộng Tuyết rất cao.
Trong sách nữ chính thường xuyên cãi nhau với người ta, vả mặt cực phẩm, xuống nông thôn tới nay cuộc sống thật sự quá mức gió êm sóng lặng, chưa từng có một lần chính thức cãi nhau.
Mọi chuyện đều vì lúc trước Diệc Thanh Thanh thấy Vương Linh Linh mất tiền rất đáng thương, kéo cô ấy thoát khỏi con đường nữ phụ cực phẩm không hợp với nữ chính, bị Lưu Xuân Hạnh coi làm súng sai bảo.