Không có cô ấy gây phiền phức, cuộc sống của Lý Mộng Tuyết thanh tịnh hơn không ít, lúc này mới nhàn rỗi đến mức tranh giành vị trí chủ lực cãi nhau.
Tội lỗi tội lỗi!
Diệc Thanh Thanh lẩm nhẩm niệm a di đà Phật trong lòng, hi vọng Phật Tổ khoan dung cô, đừng khiến nữ chính nghẹn hỏng.
“Hiểu Long, các anh đi báo án trước đi, nơi này không cần các anh, lần này chúng ta trực tiếp đưa cô ta vào tù!” Lý Mộng Tuyết nói với Trịnh Hiểu Long.
Trịnh Hiểu Long không thể từ chối: “Một mình anh đi là được, để bọn họ ở lại chiếu cố các em.”
Anh ta quay đầu nói với Trần Chí Hòa và Vân Cô Viễn: “Bảo vệ tốt bọn họ nhé!”
Trần Chí Hòa vỗ bả vai anh ta: “Người anh em, yên tâm đi!”
Vân Cô Viễn cũng gật đầu.
…
“Các cô đây là?” Vương Linh Linh vừa trở về nhìn thấy trận trượng của bọn họ, có chút choáng váng.
Lý Mộng Tuyết nâng cao cằm:
“Đợi đưa ăn trộm ra công lý, người nào đó lại ra tay, kiến nghị cô nhìn xem mình có bị mất gì không.”
Vương Linh Linh nhìn thoáng qua phía sau: “Lại là cô ta ư?”
Lý Mộng Tuyết lười nói lời vô nghĩa, cô ấy không có chút hảo cảm nào đối với cô gái mắt mù tim mù này, nếu không phải lúc trước Vương Linh Linh tỉnh táo nhanh, cô ấy khinh thường nói nhiều lời với Vương Linh Linh:
“Không ngại tôi xem khóa giúp cô đúng không?”
Hiện giờ cô ấy đã là Nữu Cô Lộc Mộng Tuyết nắm giữ phân biệt dấu vết cạy khóa!
Vương Linh Linh gật đầu, để cô ấy tới kiểm tra.
Lý Mộng Tuyết lưu loát kiểm tra một lát, quay đầu vỗ bả vai Vương Linh Linh: “Chị em à, cô lại trúng chiêu!”
Gương mặt Vương Linh Linh âm trầm, mở khóa ra vào phòng, chỉ một lát sau ra ngoài, khi đang định nói chuyện thì thấy Lưu Xuân Hạnh đã trở về, cô ấy hùng hùng hổ hổ xông lên tát Lưu Xuân Hạnh một cái:
“Cô cũng dám! Đồ tay chân không sạch sẽ!”
Diệc Thanh Thanh, Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai sợ ngây người, Vương Linh Linh đúng là mạnh mẽ!
Lý Mộng Tuyết khép miệng lại, lao tới đứng phía trước Vương Linh Linh, lần này cô ấy mới là người bị hại lớn nhất được không!
“Lưu Xuân Hạnh, cô đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám trộm đồ của bà đây, trộm lần một còn dám trộm lần hai, cô cho rằng không có ai phát hiện ra sao? Không nghĩ tới đúng không, hôm nay chúng tôi chính là cố ý sáng tạo cơ hội cho cô, không nghĩ tới cô thật sự dám làm!”
Lưu Xuân Hạnh vừa tức vừa sợ, đã xảy ra chuyện gì thế?
Chẳng lẽ là bị phát hiện?
Sao có khả năng, cô ta cẩn thận như vậy, chưa từng thất thủ lần nào!
Bọn họ không có chứng cứ, đúng vậy, bọn họ không có chứng cứ, là đang lừa cô ta!
Vì thế cô ta thẳng lưng, che mặt nước mắt như không cần tiền lăn xuống dưới:
“Sao các cô có thể đánh người ta như vậy? Tôi trộm thứ gì chứ? Không phải là nhà tôi gửi ít đồ tới, thì đều là trộm của các cô đúng không! Tôi thấy các cô chính là cấu kết với nhau đổ oan cho người ta, lúc trước Vương Linh Linh mượn của tôi nhiều đồ như thế, nói không trả là không trả, tôi còn chưa nói gì, các người đã cảm thấy tôi dễ bắt nạt sao?”
Đẹp lắm!
Diệc Thanh Thanh thật sự muốn giơ ngón cái với cô ta, đúng là đen cũng có thể khiến cô ta nói thành trắng, nghe qua còn có vẻ rất hợp lý.
Nếu không phải cô từng đọc qua sách, biết rõ trong nhà Lưu Xuân Hạnh căn bản không có khả năng gửi đồ cho cô ta, thì thật sự đã bị cô ta lừa!
Lúc này đám thanh niên trí thức cũ mới trở về, Tào Chấn Đông thương hương tiếc ngọc nhất không đành lòng mở miệng dò hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì thế? Sao mấy người có thể bắt nạt người ta như vậy!”
Thang Lan liếc mắt nhìn Tào Chấn Đông một cái như nhìn kẻ ngốc, lắc đầu.
Chu Diễm Hồng kéo tay Thang Lan: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Không biết, chuyện này không liên quan tới chúng ta, đừng bị người ta coi như súng sử dụng là được.” Thang Lan nói với điều ám chỉ.
Nghe lời Thang Lan nói, Lý Mộng Tuyết nói:
“Chưa chắc đã không liên quan tới mọi người, mọi người đều có thể đi xem khóa cửa phòng mình xem, xem xung quanh khóa có phải có vết mài nhỏ hơi nghiêm trọng hay khóa bị lỏng hay không? Hoặc là nhìn xem đồ trong phòng mình có dấu vết bị động vào hay không, như mất một bát lương thực, một tệ chẳng hạn. Phòng của mấy bọn tôi đều bị viếng thăm, thủ pháp mở khóa của đồng chí Lưu không bình thường, là kẻ cắp chuyên nghiệp!”