Những lời này vừa vang lên, đám thanh niên trí thức cũ xem kịch vui đều không ngồi yên.
Lửa không cháy lên người mình nên không biết đau, nhưng một khi đốt tới người mình thì vang hơn những người khác.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, khóa cửa của mọi người đều có dấu vết bị động vào.
“Lưu Xuân Hạnh, mở cửa cho chúng tôi kiểm tra không có vấn đề gì đi, dù sao cô cũng là người có tiền án.” Lý Mộng Tuyết nói.
“Tôi có tiền án gì, tiền án đều là các người tự mình bôi nhọ!”
Nhưng lúc này Lưu Xuân Hạnh khóc lóc như mưa cũng không có ai để ý, xung quanh đều là khổ chủ tin tưởng mình gặp độc thủ hay là cảm thấy mình không có may mắn thoát khỏi.
“Nếu cô không ăn trộm, vậy thì mở cửa cho mọi người nhìn xem, dù sao có nhiều người ở đây như vậy, cũng không có ai làm gì được cô.” Chu Diễm Hồng khinh thường nói, chỉ biết khóc khóc khóc, muốn đi theo con đường của Thang Lan thì làm phiền soi gương được không?
“Đồng chí Lưu, cô mở ra cho mọi người xem đi.” Lúc trước Tào Chấn Đông còn thương hương tiếc ngọc, lúc này cũng sửa miệng lại.
“Đồng chí Lưu, thân chính không sợ bóng tà.” Triệu Phương bình thường không tham dự hỗn loạn giữa đám thanh niên trí thức cũng mở miệng.
Lưu Xuân Hạnh biết lúc này mình không mở cửa không được: “Xem thì xem! Nếu không chứng minh được đồ trong phòng là của các người, các người đều phải xin lỗi tôi!”
Lưu Xuân Hạnh lấy chìa khóa ra, Tiền Lai Lai lanh tay lẹ mắt đoạt lấy: “Cô không được đi vào, ở cửa nhìn là được.”
Lưu Xuân Hạnh: “Cô!”
“Cô cái gì mà cô, bây giờ tôi mời hai thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức lâu nhất đi vào lục soát, bọn họ sẽ không đổ oan cho cô. Đồng chí Triệu, đồng chí Chu, có thể làm phiền hai người được không?” Lý Mộng Tuyết nói.
Triệu Phương và Chu Cường đồng ý, bọn họ thực sự là người thích hợp nhất trước mắt, bởi vì bọn họ luôn không tiếp xúc với người khác, cũng không trở mặt với người khác.
“Tôi tin tưởng hai người, hai người nhất định phải trả lại trong sạch cho tôi.” Lưu Xuân Hạnh thề son sắt nói, thậm chí nói ra trong phòng mình có những thứ gì.
Vương Linh Linh vừa nghe cô ta nói còn nhiều lương thực và tiền giấy như vậy, châm chọc:
“Cô còn nói cô không trộm, tôi chính là vì lấy lại công bằng, ăn hết đồ cô trộm đi mới trở mặt với cô, cô lấy đâu ra nhiều đồ như thế?”
“Cô không nghe hiểu tiếng người sao? Tuần trước nghỉ tôi đã đến huyện thành lấy túi đồ trong nhà gửi tới, có người có thể làm chứng!” Lưu Xuân Hạnh tràn ngập tự tin nói: “Đồng chí Triệu, ngày đó cô cũng đi cùng, có lẽ thấy được đúng không?”
Triệu Phương gật đầu: “Tôi thật sự nhìn thấy cô ta cầm một túi to, nói là trong nhà gửi tới.”
“Với tâm kế của cô, chuyên dùng để che tai mắt của người khác cũng không phải không có khả năng.” Vương Linh Linh không tin chút nào.
“Lưu Xuân Hạnh, cô cho rằng cô nghĩ rất chu đáo sao?” Lý Mộng Tuyết cười mỉa một tiếng: “Đồng chí Triệu, đồng chí Chu, mong hai người tìm kỹ một chút, trên người cô ta và trong phòng cô ta có tiền chỗ con số đầu tiên có chấm màu đỏ hay không, đó là tôi cố ý làm ký hiệu.”
“Còn có tôi nữa, tôi trộn lẫn ít muối vào trong bột mì cao lương! Hai người nếm thử xem có mặn không, vậy chắc chắn là của tôi!” Tiền Lai Lai cũng nói.
Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết nhìn cô ấy với vẻ kinh ngạc.
Tuy bọn họ đều động tay động chân, nhưng thực ra không nói cho người khác biết mình động tay động chân thế nào.
Cho nên lúc này không kinh ngạc không được, người nào sẽ nghĩ tới việc trộn lẫn muối vào lương thực?
Tiền Lai Lai cười ngượng ngùng: “Tôi cảm thấy bột mì có vị mặn làm cục bột ăn càng ngon, lần này dứt khoát thêm muối vào trước.”
Diệc Thanh Thanh lại cảm thán lần nữa, thật sự không thể xem thường bất cứ người nào, mạch não của người khác, bạn vĩnh viễn không thể biết rõ lắm.
Nhưng mà cô cũng không kém.
“Tôi bị mất là gạo, vì luyện châm pháp, tôi dùng kim chọc lỗ lên gạo.” Diệc Thanh Thanh nói.
Mọi người cùng nhìn về phía cô, không hổ là Diệc Thanh Thanh, người tàn nhẫn!
Trần Chí Hòa cũng nói:
“Tôi mất là bột ngô, nhưng mà bên trong còn trộn lẫn ít bột mì trắng, Trịnh Hiểu Long mất 1 tệ, hai tờ 5 hào, chỗ góc có nếp gấp.”
“Xong rồi ư?” Tiền Lai Lai không dám tin tưởng nói.
Trần Chí Hòa gật đầu: “Xong rồi, sao vậy?”
“Dựa vào các anh quả nhiên là không được!” Tiền Lai Lai vô cùng ghét bỏ, bên trong ngô trộn lẫn bột mì trắng có người nào không trộn?