Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191: Một Trận Mưa

Unknown Chương 191: Một trận mưa

“Các cô nói gì thế? Đồng chí Lư Tiên Tiến tỏ tình với Vương Linh Linh sao?” Chu Diễm Hồng và Thang Lan cách đó không xa hỏi.

“Còn không phải sao, nhưng mà Linh Linh không đồng ý, đúng không?” Tiền Lai Lai nâng cao cằm nói với Vương Linh Linh.

Vương Linh Linh nhanh chóng gật đầu:

“Tôi là vì trong nhà nên từ chối anh ta, thực ra tôi vốn không có ác cảm gì với anh ta, nhưng anh ta nói êm tai như vậy, không nghĩ tới không lâu trước cũng đối với cô gái khác như thế, miệng của người đàn ông này ấy à, đúng là không thể tin!”

“Đồng chí Lư Tiên Tiến không thể làm loại chuyện này được, không phải là có hiểu lầm gì đó đấy chứ?” Lữ Chấn Đông không quá tin tưởng, đồng chí Lư thoạt nhìn là người chính trực như thế mà.

“Đồng chí Lữ Chấn Đông, có phải anh bị cận thị hay không? Sao ánh mắt nhìn người của anh kém như vậy?” Chu Diễm Hồng trào phúng nói.

Thang Lan: “…”

Tuy đều biết cô ta đang nói Lư Tiên Tiến, nhưng sao mình cảm thấy cô ta đang nói đểu mình nhỉ!

Chu Diễm Hồng tràn ngập đồng cảm đối với lời Vương Linh Linh nói, trào phúng Lữ Chấn Đông xong thì tiếp tục nói:

“Con gái tìm đàn ông nhất định phải đánh bóng đôi mắt, càng đừng dễ dàng gửi gắm hi vọng lên người người đàn ông.”

Thang Lan bĩu môi: “Hiện giờ đúng là rất tỉnh táo.”

“Thì sao, có phải là cô lại muốn cãi nhau hay không?” Chu Diễm Hồng nói.

“Cãi nhau thì cãi nhau, tôi còn có thể sợ cô sao?” Thang Lan không cam lòng yếu thế.

Hai người nói xong thì rời đi.

Lý Mộng Tuyết nhìn hai bọn họ một lát, lại nhìn ba chị em bên cạnh một lát: “Tôi luôn cảm thấy bọn họ ầm ĩ quá thành nghiện, chúng ta…”

Diệc Thanh Thanh đè tay cô ấy: “Cô nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Trong cuốn sách màu vàng có viết:

[Lý Mộng Tuyết cảm thán trong lòng một tiếng, vì sao cuộc sống xuyên qua của cô ấy nhàm chán như vậy, không có nữ phụ có thể cãi nhau với cô ấy!]

Không cẩn thận nhìn thấy câu miêu tả tâm lý này trong cuốn sách màu vàng, Diệc Thanh Thanh im lặng.

Rất xin lỗi, là lỗi của cô, không cẩn thận xúi giục nữ phụ ngốc nghếch như nước với lửa với nữ chính khi xuống nông thôn năm đầu tiên, còn lăn lộn thành một thành viên trong tổ hợp Kim Hoa của nữ chính.

Như vậy không phải khiến nữ phụ ngốc nghếch liên tục tác quái, bị cắt giảm không ít suất diễn cãi nhau vả mặt với nữ chính sao?

Trên bầu trời, không biết từ đâu chạy tới một mảng rộng mây đen.

Hôm nay vốn dĩ là trời đầy mây, chạng vạng tối hơn thường ngày một chút.

Đợi mọi người phát hiện có xu thế sắp mưa, chưa tới hai phút mưa to đã rơi xuống.

Mấy người buông tay ra, chạy nhanh về khu thanh niên trí thức.

Trịnh Hiểu Long không chút suy nghĩ cởi chiếc áo duy nhất trên ngời ra, mở to chắn trên đầu Lý Mộng Tuyết, che chở cô ấy chạy đi.

Trong lòng Lý Mộng Tuyết cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn.”

Đám chị em lập tức bị cô ấy quên ra sau đầu.

Bên này Vân Cô Viễn cũng chạy tới bên cạnh Diệc Thanh Thanh, anh mặc áo sơ mi, bên trong còn có chiếc áo may ô mỏng, cũng chậm rãi cởi cúc áo sơ mi giống Trịnh Hiểu Long.

Một tay anh vươn tới đỉnh đầu Diệc Thanh Thanh che mưa cho cô, một tay khác thì nhanh chóng cởi cúc áo.

Chỉ trong nháy mắt đã cởi được ba cúc áo, khe rãnh cơ ngực được miêu tả sinh động, Diệc Thanh Thanh nhanh chóng đè tay anh lại, nói năng lộn xộn:

“Đừng, đừng cởi! Tôi không chịu nổi… Không không không, tôi là nói, không bao xa, tôi chịu được!”

Như vậy muốn cô sống sao đây?

Thật sự để anh cởi áo che mưa, cách gần như vậy, nếu cô không cẩn thận chảy máu mũi quá nhiều thì mất mặt cỡ nào?

Lúc này máu nóng trong cô dâng lên, nhu cầu cấp bách là nước mưa lạnh lẽo hạ hỏa cho cô!

Diệc Thanh Thanh thì chui từ tay anh ra ngoài, một mình cất bước chạy như điên, để nước mưa đánh lên người!

Lần đầu tiên cô quên mất chuyện đánh dấu!

Tội lỗi tội lỗi!

Đuôi lông mày của Vân Cô Viễn hơi nhướng lên, nhìn áo sơ mi đã cởi ba cúc áo của mình, lại im lặng cài trở về, nhanh chóng đuổi theo.

Tiền Lai Lai nhìn bên trái có một đôi ngọt ngấy bên nhau, bên phải một đôi em chạy anh đuổi ngượng ngùng xoắn xuýt, nắm lấy tay Vương Linh Linh nói:

“Có một số người, mặt ngoài nói chị em quan trọng hơn đàn ông, kết quả đàn ông đến gần, chị em cũng bị ném ra sau đầu!”

“Cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không yêu đương ở nông thôn, có tôi ở bên cô!” Vương Linh Linh chạy nhanh nên thở hổn hển, mưa đánh lên người, trong giọng nói lại tràn ngập tùy ý và vui sướng.

 


Bình Luận (0)
Comment