Tiền Lai Lai cảm động nói:
“Linh Linh, cũng may có cô bên tôi, nếu không một mình tôi chạy trong mưa cô đơn cỡ nào, yêu cô muốn chết! Tôi cũng sẽ độc thân với cô!”
Trần Chí Hòa: “…”
Anh ta cũng cần người ở bên mà!
Người anh em đuổi theo bạn gái, cô gái mình thích lại nói muốn ở bên người phụ nữ khác.
Trận mưa này rơi vội vàng, cũng rơi đúng lúc.
Ướt quần áo, nhưng cũng khiến trong lòng những người này xúc động.
Cuối cùng Vân Cô Viễn vẫn đuổi theo dùng cánh tay che mưa giúp Diệc Thanh Thanh.
Trong quá trình chạy trốn, Diệc Thanh Thanh luôn không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh, rất nhiều lần chạm mắt với anh, trong lòng thấp thỏm thẹn thùng, mặt đỏ như tên trộm bị bắt, nhưng không nỡ tránh né như lúc trước.
Cô ghi tạc thật sâu trong lòng dáng vẻ anh kiên trì tạo ra một vùng trời cho cô, tương lai cô nhất định phải đi tìm một điểm đánh dấu về kỹ năng hội họa, sau khi học được vẽ tranh sẽ ghi nhớ thời khắc này.
Trên người Diệc Thanh Thanh vẫn ướt đẫm, nhưng trong lòng vô cùng ấm áp, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, không phải vì anh chắn mưa mấy tiếng, mà vì tư thế kiên trì bảo vệ của anh.
Các cô gái mềm mại nhưng cũng kiên cường, chỉ cần bạn có thể nhìn thấy mềm mại của cô, nguyện ý bảo vệ mềm mại của cô, cô cũng sẽ thẳng lưng cùng gánh mưa gió với bạn.
Lúc này cô vô cùng chắc chắn, mình động lòng.
Anh cứ xông vào trong lòng mình như vậy.
Cuối cùng cũng tới khu thanh niên trí thức, cô thậm chí còn nghĩ đường này càng dài hơn thì tốt, gặp mưa cũng không sợ.
Sao Vân Cô Viễn không phải cũng nghĩ như vậy?
Anh nhạy bén cảm nhận được cô khác biệt.
Thời gian nhìn anh hôm nay còn nhiều hơn một tuần qua.
Trong lòng giống y như có con thỏ chạy loạn, không nghĩ được gì nữa, chỉ muốn ở bên cạnh cô thêm một lát, chỉ cần ở thêm một lát thôi.
Khi tới trước cửa phòng còn luyến tiếc rời đi, rõ ràng biết trước cửa có mái hiên, đã có thể chắn ít mưa gió, anh vẫn không nỡ lập tức rời đi.
Diệc Thanh Thanh nhìn anh ngây ngốc, thì đẩy anh trở về: “Mau vào nấu nước nóng tắm đi, đổi một bộ quần áo khô, đừng để bị cảm lạnh!”
Ngõ nhỏ rộng chưa tới 3 mét, Vân Cô Viễn quay đầu lại nhìn ba lần.
Diệc Thanh Thanh cũng không tốt hơn chỗ nào.
Khi mở khóa cửa, cô không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Vân Cô Viễn, hai người nhìn nhau cười.
Sau khi vào cửa, trước khi đóng cửa cô không nhịn được nhìn anh thêm lần nữa, tầm mắt lại chạm nhau, cô vẫy tay với anh:
“Tôi đi vào đây! Tạm biệt!”
“Tạm biệt!” Vân Cô Viễn cười dịu dàng.
Cửa chậm rãi đóng lại, sau khi khóa cửa, Diệc Thanh Thanh không nhịn được chạy tới bên cửa sổ, thông qua lỗ nhỏ ở góc cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Thấy Vân Cô Viễn mở cửa xong, sau khi vào phòng Diệc Thanh Thanh mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
Mắc mưa, cần uống bát trà gừng mới được!
Ý niệm này vừa xuất hiện, Diệc Thanh Thanh nhanh chóng thực hiện, tràn ngập hứng thú đi nhóm lửa thái gừng, đồng chí Vân thích ăn kẹo, thêm nhiều đường vào một chút!
Gừng đều vào nồi, cái mũi của Diệc Thanh Thanh hơi ngứa, cô nhanh chóng xoay người hắt xì một cái, cô mới nhớ tới quần áo của mình vẫn còn ướt!
Cũng may trong không gian tùy thân của cô có hai thùng nước đã đun sẵn, cô nhanh chóng lấy ra, cởi quần áo sau đó tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới.
Lúc này trà gừng cũng đun xong.
Cô cầm bảy bát gỗ ra.
Múc đầy mỗi bát.
Đặt lên trên khay, sau đó mở cửa.
Chân còn chưa bước ra khỏi cánh cửa, cửa đối diện mở ra.
Quần áo của Vân Cô Viễn còn chưa thay, tay che chở một bát sứ.
Trong lòng hai người đều đã có suy đoán.
“Ừm, em đừng di chuyển, để anh đi tới!” Vân Cô Viễn nói xong thì dầm mưa xuyên qua ngõ nhỏ.
Diệc Thanh Thanh vội vàng nhường đường, để anh tiến vào.
“Đồng chí Diệc Thanh Thanh, dính mưa nên uống ít trà gừng!” Vân Cô Viễn đưa bát trong tay cho cô.
Diệc Thanh Thanh cười nhận lấy, đưa bát trong tay mình cho anh: “Đồng chí Vân Cô Viễn, anh cũng uống đi, có thêm nhiều đường!”
“Anh cũng vậy.” Vân Cô Viễn nói.
Hai người mặt đối mặt, vừa cười vừa cầm bát trà gừng uống sạch.
Vì có hiệu quả đuổi hàn, hai người đều cho đủ lượng gừng, tuy đường cũng không ít nhưng cảm giác cay vẫn rất nặng, nhưng không biết vì sao nhìn đối phương, cũng chỉ còn lại ngọt ngào, là loại ngọt ấm tới tận đáy lòng.
Uống trà gừng xong, Diệc Thanh Thanh vội vàng bảo anh trở về thay quần áo tắm rửa.