Vân Cô Viễn mới đi tới cửa phòng mình, Diệc Thanh Thanh đột nhiên đỏ mặt nói một câu:
“Đồng chí Vân, sau này gọi tôi là Thanh Thanh đi!”
Vân Cô Viễn ngẩn ra, sau đó giọng nói như cây nở hoa: “Được, Thanh Thanh, anh muốn em gọi anh là A Viễn.”
Diệc Thanh Thanh ngập ngừng một lúc lâu, Vân Cô Viễn kiên nhẫn chờ đợi.
“A Viễn!”
“Ừm, Thanh Thanh!”
Tiễn Vân Cô Viễn rời đi, Diệc Thanh Thanh cười ngây ngô một lát, mới dán sát chân tường đi gõ cửa phòng Vương Linh Linh, Tiền Lai Lai và Lý Mộng Tuyết, gọi bọn họ tới uống trà gừng, thuận tiện ở chân tường gọi Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa.
Mấy người dán sát chân tường y như con cua dịch đến trong phòng Diệc Thanh Thanh, Diệc Thanh Thanh múc cho mỗi người một bát.
“Thanh Thanh, cô đúng là quá hiền huệ!” Lý Mộng Tuyết khích lệ.
Nhìn xem, mọi người đều dính mưa, nhưng chỉ có Diệc Thanh Thanh nghĩ tới nấu trà gừng, còn gọi mọi người cùng tới uống, đúng là quá dịu dàng, quá hiền huệ.
Nhưng mà sao mặt cô lại đỏ như thế?
Vương Linh Linh cũng phát hiện ra:
“Thanh Thanh, cô đừng để ý tới chúng tôi, cô cũng nhanh uống một bát đi, mặt đỏ như vậy không phải phát sốt đấy chứ!”
Tiền Lai Lai vươn tay sờ trán cô, muốn thử xem độ ấm xem có phải cô bị phát sốt hay không.
Diệc Thanh Thanh né tránh tay Tiền Lai Lai: “Yên tâm đi, tôi đã uống một bát, rất khỏe, không phát sốt!”
Trần Chí Hòa ở bên cạnh bưng bát thổi một lát, uống một ngụm, lập tức nhíu mày: “Sao trà gừng này vào miệng ngọt như thế?”
Diệc Thanh Thanh: “…”
“Có cho anh uống đã không tệ rồi.” Tiền Lai Lai không vui, ngọt thì làm sao?
Đường quý giá cỡ nào, Thanh Thanh đã bỏ ra bao nhiêu máu, sao người này chiếm tiện nghi còn không biết nói hai câu lời hay như thế!
Trần Chí Hòa lập tức không dám nhíu mày, vội vàng nói:
“Ngọt càng dễ uống, trước đây tôi không thích uống trà gừng, nhưng trà gừng đồng chí Diệc nấu hôm nay uống thật ngon.”
“Như vậy mới tạm được chứ!” Tiền Lai Lai hừ một tiếng.
“Sao đồng chí Vân không tới?” Trịnh Hiểu Long chú ý tới thiếu một người.
Gương mặt Diệc Thanh Thanh càng đỏ hơn: “Anh ấy đã tới uống rồi.”
“Ồ… Thì ra người nào đó đã gọi đồng chí Vân trước!” Đôi mắt của Lý Mộng Tuyết tỏa sáng, đây là rất có tiến triển mà, cô ấy lại bỏ lỡ gì rồi?
Đôi mắt của cô ấy đảo qua bệ bếp, có tổng cộng bảy cái bát, hiện giờ mấy bọn họ đều bưng lên uống, trên bệ bếp còn dư lại hai cái, một cái bát đế ướt, có lẽ là từng dùng, một cái bát khác đế vẫn khô, có lẽ là không có người dùng.
Tính cả Vân Cô Viễn, bọn họ có tổng cộng bảy người, còn có ai chưa uống?
Lý Mộng Tuyết nhìn bát gỗ đã từng dùng, lại nhìn Diệc Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, không phải là hai người uống chung một bát gỗ đấy chứ?”
Những lời này vang lên, những người khác đều như ấn nút tạm dừng, nhìn chằm chằm Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh hừ một tiếng: “Cô nghĩ cái gì thế? Tôi uống là bát trà gừng anh ấy nấu cho tôi! Dùng bát anh ấy mang tới!”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Đây là đang khoe ân ái đúng không?
Nhìn dáng vẻ khoe khoang của cô kìa, làm như người ta không có bạn trai ấy!
Nhìn bạn trai mình một lát, cô ấy vỗ bả vai anh ta: “Đồng chí Trịnh, học tập một chút!”
Trịnh Hiểu Long gật đầu: “Lần tới anh sẽ nấu cho em!”
Trong lòng lại nghĩ, Vân Cô Viễn này nhìn y như hũ nút, không nghĩ tới có nhiều ý tưởng như vậy, hôm nào đó phải đi tìm anh lấy chút kinh nghiệm mới được!
“Đồng chí Vân rất tri kỷ, chỉ kém Thanh Thanh một chút như vậy…” Vương Linh Linh nói, không biết vì sao vô cùng tò mò hai bọn họ lén ở chung sẽ thế nào.
Đồng chí Vân không ở đây mà mặt Thanh Thanh còn đỏ như vậy, nếu vẫn còn ở nơi này sẽ đỏ thành thế nào?
Chắc chắn là vô cùng thú vị.
“Chậc chậc, đồng chí Vân này ấy à, cũng là đồng chí hiền huệ, nhưng mà anh ấy chỉ hiền huệ với mỗi mình Thanh Thanh, trà gừng cũng chỉ nấu cho mình cô ấy uống, chỉ có Thanh Thanh hiền huệ của chúng ta là nấu cho mọi người.” Tiền Lai Lai lắc đầu, giọng điệu trêu chọc: “Vẫn là Thanh Thanh của chúng ta tốt!”
“Được rồi, được rồi, nhanh uống đi, uống xong thì nhanh đi đi, làm nhanh lên!” Diệc Thanh Thanh không muốn lại nghe bọn họ trêu ghẹo mình nữa.
Cô không cần mặt mũi sao?
Đều tại khi cô nấu trà gừng không cẩn thận cho nhiều nước quá!
“Ha ha, người nào đó thẹn quá hóa giận, đừng thẹn thùng mà, có chuyện gì có thể tìm chị đây tâm sự, chị đây bằng lòng nghe hết!” Lý Mộng Tuyết cười ha ha.
Cô càng thẹn thùng, cô ấy càng không nhịn được đùa giỡn, quá đáng yêu, sao bình thường có thể nhìn thấy Diệc Thanh Thanh như vậy?