Buổi sáng cô định nấu ít cháo rau xanh, ăn kèm với trứng vịt muối và rau muối trong nhà gửi tới, quả thực là hoàn mỹ.
Khi nhóm lửa cô lại nghĩ, sao mình đột nhiên chú ý đến anh như vậy.
Sáng sớm mở cửa ra, vẫn luôn không nhịn được nhìn xem anh đã tỉnh chưa, là vì sao thế?
Kết luận cuối cùng là, chỉ muốn liếc anh một cái.
Xem khi nào anh dậy, xem sáng hôm nay anh mặc quần áo gì, xem tối qua anh ngủ có ngon không…
Cháo cũng đã nấu xong, cửa phòng đối diện vẫn không mở ra.
Diệc Thanh Thanh đã bưng ghế con ra ngoài, ngồi trước cửa ăn bát cháo này.
Cháo ăn chậm tới mấy, cũng có lúc ăn xong.
Cửa phòng đối diện vẫn không mở ra.
Sao anh còn chưa dậy nhỉ?
Nhưng mà thường thường ngày Diệc Thanh Thanh cũng không chú ý khi Vân Cô Viễn không đi làm việc, là dậy khi nào, sau khi dậy có mở cửa ra hay không.
Chẳng qua đa số thời gian khi cô mở cửa, cửa phòng đối diện luôn mở ra, hay là nhanh chóng mở ra.
Có nên đi gõ cửa nhìn xem hay không?
Không, có lẽ anh chỉ làm biếng ngủ thêm một lát mà thôi?
Có lẽ anh đang ở trong phòng bận rộn chuyện khác?
Bản thân cô cũng không hi vọng người khác hỏi thăm cô đang làm gì, bởi vì có quá nhiều bí mật không tiện giải thích, cô cần rất nhiều không gian tư nhân, cho nên vẫn nên thôi thì hơn.
Diệc Thanh Thanh thở dài, đóng cửa sổ lại tiến vào không gian học tập kỹ năng học tập.
Thời gian nhoáng cái tới giữa trưa, Diệc Thanh Thanh ra khỏi không gian học tập kỹ năng nấu cơm trưa, chậm rãi ăn xong cửa phòng đối diện vẫn không mở ra.
Lúc này cô mới cảm thấy không thích hợp.
Cô đứng ở dưới mái hiên, nhìn nóc nhà phòng đối diện.
Không có khói bếp.
Anh còn chưa nấu cơm.
Mưa còn chưa dừng lại, Vân Cô Viễn chắc chắn còn ở trong phòng.
Anh bận gì mà cơm trưa cũng không ăn như vậy?
Cô đi lại trong phòng, cuối cùng vẫn lo lắng cho anh quyết định đến gõ cửa.
Trong căn phòng tối tăm Vân Cô Viễn nằm trên giường đất, ngủ thật sự không yên ổn, cau mày, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, môi tái nhợt.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh bừng tỉnh nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hai tiếng đầu nhanh, tiếng cuối chậm, không nhẹ không nặng, là cô.
Vân Cô Viễn mở mắt ra, vén chăn lên ngồi dậy, đầu đau như sắp nứt ra.
Anh khẽ lắc đầu, liếm đôi môi khô khốc, đi tới cửa mở cửa ra.
Cửa chậm rãi mở ra, một chút ánh sáng dịu dàng chiếu vào phòng, một bóng dáng khiến trái tim anh ấm áp, cảm thấy bệnh tật tan đi không ít.
Diệc Thanh Thanh vốn định muốn tìm cớ hợp lý gõ cửa phòng anh, vừa thấy gương mặt tái nhợt ửng đỏ không bình thường của anh, còn có đôi môi khô khốc thì quên hết mọi thứ.
Cô nhón chân, vươn tay kiểm tra trán anh.
Thật nóng!
“Anh phát sốt! Sao mặc ít như vậy? Mau về giường nằm đi!”
Lúc này Diệc Thanh Thanh nhìn thấy anh chỉ mặc áo may ô, tuy còn hở nhiều hơn hôm qua, nhưng không có chút tâm tư kiều diễm nào.
Chỉ cảm thấy sao anh ngốc như vậy, sinh bệnh không rên một tiếng.
Có phải tối qua phát sốt hay không?
Sớm biết thế buổi sáng cô đã gõ cửa, phát sốt không phải chuyện đùa!
Sau khi nói xong thấy Vân Cô Viễn vẫn còn đứng yên, còn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cô, không biết đang ngẩn người nghĩ gì, cô lập tức sốt ruột.
Cô không nói hai lời kéo cánh tay anh, sau đó kéo anh vào trong phòng, đẩy tới bên giường đất, nhét anh vào trong chăn quấn thành con nhộng.
Nếu không phải sợ anh mất mặt, cô đã ôm anh ném lên giường.
“Anh ngoan ngoãn nằm im, tôi đi lấy nước đường đỏ cho anh, lại làm ấm giường đất cho anh, ra mồ hôi, xua tan hàn khí sẽ tốt hơn.”
“Anh nhìn anh kìa, có ngốc hay không, chắc chắn là vì hôm qua anh không thay quần áo, chỉ đi nấu trà gừng mới bị cảm.”
“Sao không thoải mái không nói một tiếng? Tôi không gõ cửa anh còn định chống đỡ bao lâu?”
“Còn mặc ít như vậy ra mở cửa!”
“Cơ thể quan trọng cỡ nào, nếu anh bị cháy hỏng, tôi…”
Diệc Thanh Thanh vừa lẩm bẩm mãi, việc trong tay cũng không dừng lại.
Làm ấm giường đất xong, cô về phòng mình cầm bình nước, rót cốc nước đường đỏ nóng hổi bưng tới mép giường Vân Cô Viễn.
“Uống chút nước đường đỏ đi, miệng của anh đã khô, cơ thể rất thiếu nước, phải bổ sung nước mới được!”
Vân Cô Viễn mím môi, không cử động.
“Làm sao vậy? Còn có chỗ nào không thoải mái ư?” Diệc Thanh Thanh lo lắng hỏi.
Vân Cô Viễn lắc đầu: “Anh không có sức lực.”
“Vậy tôi đút anh uống.” Diệc Thanh Thanh không có chút do dự nào.
Đối với cô mà nói sinh bệnh là chuyện vô cùng đáng sợ, nhất định không thể chậm trễ.