Diệc Thanh Thanh cầm bát đặt sang bên cạnh, một tay luồn qua cổ Vân Cô Viễn đỡ anh, hơi nâng nửa người trên của anh lên, một tay khác nhanh chóng cầm lấy gối đầu, lại đỡ anh nằm xuống dưới.
Sau đó bưng nước đường đỏ tới, ngồi ở mép giường múc từng thìa nước đường đỏ, nhẹ nhàng thổi một lát mới đưa tới bên môi Vân Cô Viễn.
Vân Cô Viễn ngoan ngoãn mặc cô bài bố, đôi mắt luyến tiếc rời khỏi cô một giây, nhìn cô vì mình bận rộn, miệng thì oáng trách nhưng thực ra là lo lắng cho anh, đại não trống rỗng, trong lòng lại bị lấp đầy.
Thực ra không phải là anh không có một chút sức lực nào, nếu không vừa rồi anh đã không bò dậy đi mở cửa.
Nhưng mà lúc này anh muốn làm một tên phế nhân ngay cả thìa cũng không cầm lên nổi.
Lâu lắm rồi không có người để ý anh có khỏe hay không?
Kể từ khi cha qua đời, anh đã không có nhà, sinh bệnh cũng phải cố chống đỡ cho qua.
Anh vốn tưởng rằng mình đã quen, nhưng thực ra anh vẫn tham luyến ấm áp!
Diệc Thanh Thanh “vô cùng chuyên chú” múc nước đường đỏ, ánh mắt vô cùng đáng thương của Vân Cô Viễn, nhìn một lần xong cô không dám nhìn thêm lần nữa.
Cô thừa nhận đối mặt với người đàn ông này, định lực của cô trở nên kém như vậy!
Cho nên cô nhìn bát trong tay, nhìn cái thìa, nhìn môi Vân Cô Viễn dần trở nên ướt át, nhưng mà không dám nhìn vào đôi mắt anh.
Nước đường đỏ đã uống hơn nửa, cảm thấy trong miệng anh có lẽ đều đã ngọt, nước đường đỏ còn thừa trong bát cũng không nóng nữa, Diệc Thanh Thanh lấy thuốc viên trong túi giấy cất trong túi ra:
“Đây là thuốc hạ sốt, anh uống đi.”
Vân Cô Viễn khẽ ừ một tiếng, đã bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không đủ.
Diệc Thanh Thanh nhìn anh vẫn mím chặt môi thì thở dài, sao người này sinh bệnh giống y như đứa bé như vậy, cô đưa thuốc viên tới bên môi anh:
“Há miệng!”
Vân Cô Viễn ngoan ngoãn há miệng ra, Diệc Thanh Thanh nhét thuốc viên vào, ngón tay không thể tránh khỏi chạm vào cánh môi ấm áp của anh, cô nhanh chóng rút tay về.
“Khụ, nước đường đỏ còn dư lại này anh uống một ngụm nuốt hết viên thuốc đi.” Cô lại đỡ một tay anh lên.
Cuối cùng cũng uống hết bát nước đường đỏ này, thuốc cũng đã uống, Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình cũng sắp phát sốt.
Cô nhanh chóng để gối đầu xuống lần nữa, để anh nằm thẳng trên giường rồi kéo chăn lên.
Sa đó muốn nhanh chóng rời khỏi bên giường đất.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy góc áo nặng hơn, bước chân không thể không dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy không biết cánh tay của Vân Cô Viễn vươn ra từ lúc nào, giữ lấy góc áo của cô.
“Đừng đi.” Giọng nói kèm theo chút khát cầu.
Diệc Thanh Thanh suýt nữa ngồi trở về.
Chút lý trí còn sót lại sau khi xây dựng tâm lý tối qua kéo cô lại, cô nhét tay anh vào trong chăn, giọng điệu dịu dàng hơn:
“Không được vươn ra, ngoan ngoãn đắp kín chăn! Tôi không đi! Tôi đi lấy ít nước ấm lau mồ hôi cho anh, đắp lên trán, ngoan!”
“Ừm!” Vân Cô Viễn đáp, khi Diệc Thanh Thanh rời khỏi giường đất quay người đi lấy chậu múc nước, anh lại quay đầu nhìn chằm chằm cô.
Diệc Thanh Thanh nhân lúc này điều chỉnh lại hơi thở.
Cô vẫn còn quá non, bị anh nhìn một lát đã không chịu nổi.
Lề mề một lát mới vắt khô khăn lông tẩm nước ấm, khi xoay người lại định lau mồ hôi cho anh, thì thấy anh không chỉ nghiêng đầu, còn ngửa thành tư thế không thoải mái lắm, chỉ vì có thể nhìn thấy cô.
Diệc Thanh Thanh không biết mình có cảm giác gì.
Nhưng mà lúc này, cô thật sự cảm nhận được Vân Cô Viễn rất cần cô.
Có loại cảm giác rất kiên định.
Cô vẫn cảm thấy thẹn thùng, đỏ mặt, nhưng không cảm thấy khẩn trương nữa, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán cho anh, khi lại trở về giặt khăn lông vắt khô, thì bưng chậu tới trước giường đất.
Anh muốn nhìn thì nhìn đi, cách xa sợ anh xoay cổ hơi lao lực.
Tuy chỉ một lát như vậy, đặt khăn lông đắp lên trán anh, đồng chí Vân cũng không thể tùy tiện cử động.
“Ngủ một lát đi, tôi sẽ ở đây.” Diệc Thanh Thanh ngồi bên giường đất, nhìn anh nói.
Vân Cô Viễn lưu luyến không rời nhắm mắt vào.
Trong đầu miêu tả dáng vẻ cô, không muốn ngủ chút nào, nhưng cơ thể không cho phép, rất nhanh đã thở sâu hơn, lúc này anh ngủ thật sự an ổn.
Diệc Thanh Thanh đợi anh ngủ rồi, mới tay chân nhẹ nhàng về phòng mình.
Cô lấy ấm sành đựng cháo trong không gian ra, lại lấy sách giáo khoa và sổ trên bàn, nhanh chóng quay về phòng Vân Cô Viễn.
Trở về chuyện cô làm đầu tiên chính là kiểm tra xem Vân Cô Viễn có ngủ ngon hay không, khăn lông trên trán còn nóng không.