Biểu hiện của cô rõ ràng như vậy ư?
Vân Cô Viễn đã phát hiện ra sao?
Vân Cô Viễn nhìn cô nói:
“Cô gái mà anh thích rất giỏi, cô ấy không chỉ nhiệt tình với cuộc sống, khiến cuộc sống của mình trở nên sinh động, còn có lý tưởng rộng lớn, chưa từng dừng việc học tập, không để sách vở sang một bên. Cô ấy như vậy chắc chắn có quy hoạch của mình, mục tiêu rõ ràng, mà anh, giống như một cơn gió lạnh đột nhiên xông vào thế giới của cô ấy, tham luyến tốt đẹp và ấm áp của cô ấy, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cô ấy. Anh hi vọng cô ấy có thể không chút cố kỵ vĩnh viễn tiến về trước, làm việc của cô ấy, anh là người đầu tiên cô ấy nhìn thấy khi quay đầu lại là được.”
Anh nói rất ấm áp, nhưng Diệc Thanh Thanh lại phát hiện anh giống như luôn đặt mình vào vị trí hèn mọn, khiến người ta đau lòng.
Chuyện tình cảm vốn là ngang nhau, tuy anh yêu như vậy sẽ khiến cô càng nhẹ nhàng, bởi vì luôn là anh đang bao dung, nhưng cô không đành lòng nhìn anh như vậy.
Yêu mình trước lại yêu người ta, bản thân cô là như vậy, cũng hi vọng Vân Cô Viễn là như vậy.
Anh rất tốt, trong chuyện tình cảm cũng không nên hèn mọn như vậy.
Vì thế Diệc Thanh Thanh cầm ghế con ngồi xuống trước mặt anh, nghiêm túc nhìn anh nói:
“A Viễn, anh là cơn gió mát đầu tiên ở đầu xuân, mặt ngoài lạnh lẽo nhưng thực ra rất ấm áp. Không phải là tôi sợ bị anh làm lạnh, tôi là sợ anh quá ấm áp, khiến tôi mất đi quyết tâm thẳng tiến không lùi. Anh phải nhớ kỹ, tôi thích anh là vì anh rất tốt, anh cũng đáng được như vậy.”
Vân Cô Viễn bị những lời này của cô làm cho ngây người, gió mát ư?
Ấm áp sao?
Đây là anh à?
Đáng giá?
Cô nói mình đáng giá!
Vân Cô Viễn cảm thấy mình từ trong ra ngoài, từ cơ thể đến linh hồn đều được cô chiếu sáng.
Sao cô có thể tốt như vậy, giống y như ánh mặt trời ấm áp.
Hôm nay có một số lời đã mở lời, Diệc Thanh Thanh quyết định nói hết ý nghĩ trong lòng với anh, dứt khoát nói rõ ràng.
“A Viễn, tôi rất nghiêm túc đối với tình cảm, nghiêm túc đến mức một khi bắt đầu thì phải dốc toàn lực có kết quả. Lập nghiệp trước lại thành gia, chỉ khi chúng ta đủ chín chắn, có năng lực nhất định, cuộc sống cũng ổn định lại mới có năng lực gánh vác nguy hiểm, mới có thể làm ra hứa hẹn chịu trách nhiệm đối với tình cảm, đối với chúng ta.
Cho nên tôi hi vọng tình cảm của chúng ta có thể bắt đầu khi chúng ta trưởng thành hơn một chút, bởi vì tôi muốn có một kết quả.
Hiện giờ chúng ta còn trẻ, không đủ năng lực, còn có rất nhiều thứ cần học tập, không phải lúc sa vào tình yêu. Tôi phải nỗ lực, anh cũng phải nỗ lực, không phải vì nhau, chỉ vì mình có một tương lai càng tốt hơn. Trước khi yêu người khác, phải yêu bản thân mình trước, nơi này không phải chung điểm của chúng ta.”
Diệc Thanh Thanh nói xong thì nhìn phản ứng của Vân Cô Viễn, thì thấy đôi mắt anh sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cô, nhìn cô không chớp.
“Này! Anh có nghe thấy tôi nói không?”
Vân Cô Viễn gật đầu:
“Thanh Thanh, anh biết, anh chỉ không nghĩ tới em nghĩ xa như vậy, anh luôn cảm thấy vận may của mình không tốt như thế, có thể có kết quả với em, cho nên vẫn luôn không hi vọng xa vời có thể ở bên cạnh em, chẳng qua vẫn luôn không cam lòng mà thôi.”
Diệc Thanh Thanh hiểu rõ ý của anh, nhưng không muốn anh tiếp tục hạ thấp mình như vậy, tức giận nói:
“Sao thế, không muốn có kết quả còn nói thích làm gì? Anh không muốn chịu trách nhiệm sao?”
“Chịu trách nhiệm, đương nhiên là chịu trách nhiệm!” Vân Cô Viễn vội vàng nói, giống như sợ cô đổi ý.
Diệc Thanh Thanh hừ một tiếng: “Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải học tập!”
Sau khi nói xong thì cầm ghế con của mình đứng dậy, quay về phòng mình.
Anh nói cảm thấy vận may của mình sẽ không tốt như vậy, sao Diệc Thanh Thanh không phải, vận may trong kiếp trước của cô mới quá tệ, gặp được anh cũng là may mắn của cô.
Bi quan lại lạnh lẽo trong tình cảm là cô, không phải Vân Cô Viễn.
Nhưng vì thích, vì yêu, cho nên anh nhìn mọi thứ đều là mặt tốt, cô có tài gì đức gì chứ?
Hôm nay nói rõ với nhau xong, trong lòng Diệc Thanh Thanh an ổn bình tĩnh hơn nhiều, tuy cô không ở bên Vân Cô Viễn, nhưng trong lòng có cảm giác chắc chắn, đây đều là tin tưởng và cảm giác an toàn Vân Cô Viễn mang đến cho cô.
Loại cảm giác này khiến trong lòng cô an ổn, sức mạnh học tập lớn hơn nữa.
Một buổi tối cuối cùng trước khi hết tháng này, cô ra khỏi hình thức dạy học kỹ năng, hệ thống đánh dấu xuất hiện ba nhắc nhở có tin nhắn chưa đọc.
[Thông qua học tập trong hình thức dạy học kỹ năng, kỹ năng trù nghệ tăng lên tới cấp 3, khen thưởng 10 điểm đánh dấu.]
[Thông qua học tập trong hình thức dạy học kỹ năng, kỹ năng may tăng lên tới cấp 2, khen thưởng 5 điểm đánh dấu.]
[Thông qua học tập trong hình thức dạy học kỹ năng, kỹ năng chế nhang tăng lên tới cấp 2, khen thưởng 5 điểm đánh dấu.]