Buổi tối hôm nay, cuối cùng cô cũng tăng trù nghệ và kỹ năng may một bậc, hơn nữa tiến độ còn nhanh hơn mục tiêu cô mong muốn, ngay cả chế nhang cũng tăng lên tới cấp 2.
Cô mở giao diện của hệ thống, xem xét tình hình mới nhất.
[Ký chủ: Diệc Thanh Thanh.]
[Công đức: 1.]
[Điểm đánh dấu: 46.]
[Kỹ năng: Trù nghệ cấp 3-0%, thi đại học cấp 2-55%, gieo trồng cấp 2-20%, săn thú cấp 2-5%, may cấp 2-0%, chế nhang cấp 2-0%, chế tạo đồ gỗ cấp 1-8%.]
[Kỹ năng đặc biệt: Không gian tùy thân cấp 1.]
[Ba lô: Hộp thuốc y tế thường dùng, 15 cân lương thực tinh, 750 nhân dân tệ, bảy trượng chín thước vải bông màu xanh nhạt, phần quà lớn của thanh niên trí thức xuống nông thôn, một đóa linh chi trăm năm, 5 viên dưỡng nhan hoàn mạnh mẽ, giường Thiên Công Bạt Bộ, bình phong tứ đại mỹ nữ thêu hai mặt khắc hoa cúc lê, 1 viên tùy châu thiên nhiên, một hộp sơn mạ vàng đựng vàng hình cá, Quỷ Đầu Đao có tuổi nghề 20 năm.]
Cộng thêm 20 điểm đánh dấu khi thăng cấp, Diệc Thanh Thanh đã có điểm đánh dấu dự trữ cao nhất trong lịch sử, 46 điểm.
Ngày mai đến huyện thành, phải dùng ít điểm đánh dấu này mới được.
Có một số thứ cũng phải chuẩn bị trước tiên, dù sao tháng sau đã bắt đầu thu hoạch vụ thu, dựa theo lời mấy thím trong tổ nói, ít nhất phải bận hai tháng, bận xong thì có thể làm mèo ngủ đông.
Trong quá trình này, trong đội không cho xin nghỉ.
Đến thời khắc mấu chốt, ngay cả dầm mưa thu hoạch cũng có khả năng.
Cho nên lần này phải chuẩn bị vật tư và đồ ăn 2 tháng, tốn không ít đâu!
Diệc Thanh Thanh tính toán những thứ cần mua.
Đầu tiên là vật tư sinh hoạt, lương thực và đồ dùng hằng ngày.
Thu hoạch vụ thu chia lương thực cũng chỉ chia lương thực trong ruộng, trộn lẫn ăn thì được, ăn như vậy cô không chịu nổi.
Hơn nữa thu hoạch vụ thu rất mệt, tuy cô có thuốc tăng lực cũng vẫn sẽ mệt.
Cho nên lương thực này nên tích trữ nhiều chút, nhưng mà lần này cô không muốn đến trạm lương thực đánh dấu lương thực.
Phiếu trong nhà gửi cho cô cơ bản đã dùng hết, nhưng mà khi xuống nông thôn, ở trên xe riêng của thanh niên trí thức đánh dấu được phần quá lớn của thanh niên trí thức, bên trong còn có nhiều phiếu thời hạn dài, cô vẫn luôn không sử dụng, trong đó có không ít phiếu gạo, dư dả.
Lần này dứt khoát dùng nó đi.
Trước đây để đấy là vì đánh dấu được đồ, có thể trực tiếp cho vào ba lô của hệ thống, an toàn.
Hiện giờ có không gian tùy thân, đánh dấu được không khác gì tự mình mua, đều có thể cất đi, cũng không cần tích cóp.
Sớm đổi thành vật tư, cất đi, có lời hơn để đấy sau này dùng, dù sao phía trên phiếu định mức viết rất rõ, tạm thời sẽ không mất giá.
Nhưng mà mua đồ không chỉ cần phiếu, còn phải bỏ tiền, số tiền này càng về sau càng không đáng giá tiền.
Dù sao đồ để trong không gian tùy thân cũng không hỏng.
Phiếu định mức này trên cơ bản có thể bổ sung đầy đủ hết vật tư trong cuộc sống của cô, thậm chí còn dư dả nhiều, cho nên không cần tiêu điểm đánh dấu.
Cẩn thận tính toán một lát, cần dùng điểm đánh dấu cũng chỉ đánh dấu ở nhà tang lễ kia, trạm phế phẩm và ngân hàng.
Đánh dấu ngân hàng tích cóp tiền thì không cần phải nói, mỗi lần đến huyện thành sẽ đánh dấu, chỗ nhà tang lễ có lẽ vẫn còn một kỹ năng cấp 5.
Vừa vặn kỹ năng may cấp 2, trên cơ bản đủ cho cô đùng, phương diện này không cần tốn quá nhiều thời gian luyện tập, hơn bà Hoa cũng không đến cấp 3.
Cho nên kỹ năng chính cô học sau này chỉ dư lại kỹ năng trù nghệ, kỹ năng thi đại học và kỹ năng chế nhang, săn thú miễn cưỡng có thể tính một cái, nhưng cũng không cần học tập với tần suất cao, cần thêm kỹ năng mới bổ sung chỗ trống.
Dựa vào trình độ thực dụng của kỹ năng chế nhang, cho dù địa điểm đánh dấu là nhà tang lễ, cô cũng rất chờ mong.
Vốn dĩ cô định đánh đấu thêm miếu thổ địa, nhưng đến bây giờ nó vẫn còn chưa được thiết lập lại thành công.
Tính toán xong những thứ cần mua ngày mai, cô lấy tiền giấy cần dùng ra để cùng với phiếu trước, sau đó mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, lại là một buổi sáng sớm đến huyện thành họp chợ.
Lần này đội ngũ của bọn họ tăng lên 7 người.
Vương Linh Linh cũng đẩy xe đạp của mình ra gia nhập.
Mấy người đẩy xe đạp đi tới bên ngoài khu thanh niên trí thức, đồng ý với yêu cầu của Lý Mộng Tuyết, mọi người nghe theo lệnh của cô ấy, cùng xếp hàng đến sườn núi:
“Xuất phát!”