Diệc Thanh Thanh đọc xong tin tức phong phú trong thư, vỗ tay vì hành động của cha mẹ, cuối cùng cũng biết được là mình giáo dục có vấn đề.
Nguyên chủ và anh trai của cô ấy, còn không phải là vì quá thiện lương, tính tình quá mềm yếu, cho nên không trải qua chuyện này sao?
Đáng tiếc anh trai cô ấy còn có thể lại giáo dục, nguyên chủ thì không thể.
Đổi thành nguyên chủ có khả năng xuống nông thôn thật sự sẽ bị bắt nạt, bị ấm ức khóc oa oa, nhưng mà Diệc Thanh Thanh thì không.
Diệc Thanh Thanh có loại cảm giác rất khổ sở, hiện giờ tình cảm gia đình mà cô hưởng thụ được như là trộm tới.
Triệu Hương Lan còn đang lo lắng con gái mình chịu ấm ức, nhưng mà con gái bà ấy đã sớm không còn, cô chỉ là cô hồn dã quỷ chiếm cứ cơ thể con gái bà ấy.
Cô có thể giúp nguyên chủ hiếu thuận cha mẹ, có thể báo thù giúp cô ấy, nhưng cô không phải cô ấy.
Trái tim cảm thấy đau đớn, đôi mắt ê âm, nếu ngay từ đầu cô là Thanh Thanh thì tốt.
Cô thở dài, lấy thư đã viết sẵn ra, viết thêm vào tờ giấy để trắng phía cuối:
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con thật sự không khóc oa oa, mấy thanh niên trí thức xuống nông thôn cùng con rất tốt bụng, chúng con luôn giúp đỡ lẫn nhau thích ứng cuộc sống ở thôn Hưởng Thủy. Thỏ con gửi lần trước là một người bạn thanh niên trí thức rất lợi hại của con dạy con bắt, con còn học được làm bẫy, cho nên mẹ không cần lo lắng con không có thịt ăn. Lần này con gửi một con gà hun khói xong cho mẹ, như vậy mẹ tin rồi đúng không.
Hôm nay nghỉ tới huyện thành, mấy thanh niên trí thức bọn con còn chụp ảnh chung, đợi lấy được ảnh con sẽ gửi về nhà một bức, tránh cho mẹ nhớ con nhớ đến đêm không thể ngủ, ha ha.
Mẹ cũng không cần nhường công việc cho con, mẹ cứ làm đi, con đã thích cuộc sống xuống nông thôn, vô cùng náo nhiệt.
Hơn nữa con xuống nông thôn là chi viện xây dựng nông thôn mới, cũng không thể làm lính đào ngũ.
Chủ yếu là chỗ chúng con trên núi không chỉ có thịt, còn có rất nhiều quả dại rau dại, vật tư phong phú hơn ở thành phố nhiều!
Số lượng cũng nhiều, không nói nữa ạ, con còn bận đi mua đồ nữa!”
Diệc Thanh Thanh gấp thư xong cho vào lá thư.
Mẹ cô thích công việc trong xưởng kia cỡ nào, bạn của bà ấy đều ở nhà máy, thường ngày đi làm vui vẻ biết mấy.
Mình ở nông thôn cũng khá tốt, quan trọng là nơi này cũng có người cô luyến tiếc.
…
Gửi thư, điều chỉnh lại tâm trạng xong, Diệc Thanh Thanh đạp xe đi đánh dấu.
[Đánh dấu điểm đánh dấu ở nhà tang lễ huyện Thiết Lĩnh, nhận được kỹ năng xếp giấy.]
[Đánh dấu điểm đánh ấu ở trạm phế phẩm huyện Thiết Lĩnh, nhận được một bộ bàn trang điểm có gương khắc hoa bằng gỗ sưa.]
[Đánh dấu điểm đánh dấu ở miếu thổ địa huyện Thiết Lĩnh, nhận được một lá bùa được mùa.]
[Đánh dấu điểm đánh dấu ở huyện Thiết Lĩnh, nhận được 120 nhân dân tệ.]
Một vòng như vậy, đã gom đủ nơi cần đánh dấu.
Điểm đánh dấu miếu thổ địa này là cô đến trạm phế phẩm xong mới phát hiện đã thiết lập lại thành công, Diệc Thanh Thanh tính thời gian, thời gian thiết lập lại hẳn là 1 tháng, vẫn là bùa được mùa, hiệu quả giống với lần trước.
Nhưng mà đất phần trăm của cô đã dùng bùa được mùa, hiệu quả có thể duy trì 1 năm, lá bùa này tạm thời không dùng đến.
Nhưng mà thứ tốt như vậy, đương nhiên là có thể tích cóp!
Dù sao cô chỉ ở nơi này hơn ba năm, cơ hội đánh dấu có hạn, nhân hiện giờ đánh dấu nhiều thêm mấy lần, tích trữ lá bùa, sau này còn có thể chậm rãi dùng.
Cho nên cô không keo kiệt 2 điểm đánh dấu này.
Đánh dấu ngân hàng vẫn là tiền, tuy ít hơn lần trước một chút, nhưng cũng không ít hơn quá nhiều.
Cộng thêm 120 tệ, tiền đánh dấu nhận được đã có 870 tệ, ngoài ra còn có tiền bán tivi, hiện giờ tiền tiết kiệm đã có 1502 tệ.
Tuy sau này sẽ tiêu một ít, nhưng đã vô cùng thỏa mãn.
Dù sao cô chỉ đứng ở cửa ngân hàng, tiền lập tức rơi vào túi mình.
Hiện giờ tiền tiết kiệm của cô còn nhiều hơn Lý Mộng Tuyết cực khổ buôn bán ở chợ đen, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy mình như nhặt được tiền.
Đánh dấu ở trạm phế phẩm vẫn không khiến cô thất vọng.
Lại là một bộ đồ nội thất cổ, còn vô cùng tinh xảo.
Khoảng thời gian trước cô còn cảm thấy mình thiếu gương to, hiện giờ bàn có gương to, tuy bên trong bàn trang điểm không có một kiện trang sức, nhưng có mặt gương đồng to sáng đến mức có thể soi bóng người!