Gương đồng này còn hoàn mỹ hơn gương đồng thủ công trong phim điện ảnh cổ trang ở kiếp trước nhiều, độ sáng chân chính có thể soi bóng người, so với gương hiện đại thì kém hơn chút, nhưng độ rõ ràng cũng không tệ.
Trái lại Diệc Thanh Thanh cảm thấy, loại ánh sáng hơi phủ một tầng vàng này có cảm giác thú vị khác.
Tuy hiện giờ không có biện pháp lấy đồ nội thất ra sử dụng, nhưng lại qua mấy tháng, đợi cô thăng cấp không gian tùy thân, hoàn toàn có thể bố trí bên trong không gian.
Bố trí một khuê phòng cho mình trong không gian tùy thân, hoàn toàn là không gian nhỏ tư nhân, cuộc sống trở nên tốt hơn.
Chúng ta không thể giống Lý Mộng Tuyết lén vào không gian siêu thị ngủ trên giường to nệm cao su, nhưng có thể tiến vào không gian tùy thân ngủ trên giường Thiên Công Bạt Bộ!
Mức độ xa xỉ này không nhường một tấc.
Nhưng mà bàn trang điểm siêu cấp tinh xảo này không thể đền bù 5 điểm đánh dấu cô tiêu, nhưng ưu thương đánh dấu ra một kỹ năng xếp giấy.
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn chương trình học kỹ năng này.
[Chương trình học kỹ năng xếp giấy.]
[Bạch Lạc Hòe (cấp 5-100%) (tiến vào).]
Bạch sư phụ cô hại tôi thật thảm!
Cô nên sớm nghĩ tới, Bạch sư phụ kỹ năng chế nhang cao tới cấp 5-99% không làm việc đàng hoàng mở một nhà tang lễ, bản lĩnh dùng để kiếm tiền ăn cơm chắc chắn còn lợi hại hơn kỹ năng chế nhang!
Nhìn kỹ năng xếp giấy này mà xem, nó không may mắn như vậy, lại cao tới cấp 5-100%.
Cấp 5 thì bình thường, quan trọng là 100% này, quá đặc biệt.
Cô từng học 7 kỹ năng, trong đó 6 kỹ năng ít nhất đều thăng 1 cấp.
Nhưng tiến độ của mỗi kỹ năng tới 99% xong, thì sẽ không có 100%, bởi vì trực tiếp nhảy đến cấp tiếp theo 0%.
Nhưng mà kỹ năng xếp giấy cấp 5 này lại có 100%.
Chẳng lẽ là không có cấp 6?
Cấp 5 chính là cấp cao nhất?
Tóm lại cho dù là tình huống gì, đều có ý nghĩa kỹ năng này rất đặc biệt, khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Nhưng mà hiện giờ không tiện đi vào xem, mò mẫm tình hình.
Diệc Thanh Thanh chỉ có thể kìm nén tò mò trong lòng, tiếp tục đi mua sắm.
Cô lấy tất cả phiếu trong phần quà lớn của thanh niên trí thức ra, bao gồm phiếu thịt mẹ cô cho cô hôm nay.
Sau đó đi tới cửa hàng quốc doanh, cửa hàng thực phẩm phụ và trạm lương thực mấy chuyến, đổi phiếu thành vật tư hết, chỉ để lại ít phiếu gạo sau này dùng.
Mỗi lần đổi ít vật tư, chứa đầy sọt cô sẽ đạp xe tới chỗ không có ai chuyển đồ vào trong không gian tùy thân, sau đó tiếp tục trở về đổi.
Cuối cùng lương thực tinh trong không gian tùy thân đều là mấy túi to, ngoài ra đồ dùng sinh hoạt linh tinh khác cũng chất đầy giá hai tầng.
Trên cơ bản đủ cho cô dùng tới rất lâu.
Cuối cùng sọt chỉ còn thừa 15 cân lương thực tinh, mấy hộp điểm tâm, còn có thịt heo tươi.
Bận việc một lát như vậy, thời gian cũng gần tới giữa trưa.
Diệc Thanh Thanh cõng sọt nặng trĩu đẩy xe đạp tới Tiệm Cơm Quốc Doanh.
“Thanh Thanh!” Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh tới sớm nhất, đã chiếm bàn trống, còn chưa lấy đồ ăn.
Diệc Thanh Thanh đi qua đặt đồ xuống: “Hôm nay có gì ăn ngon?”
“Thịt heo hầm miến là một món thịt.” Tiền Lai Lai chỉ bảng đen: “Nhưng mà có chút thịt đã không tệ, bổ sung một chút nghênh đón thu hoạch vụ thu không thấy ánh mặt trời trong truyền thuyết.”
Không nói tới thanh niên trí thức, ngay cả lão nông dân hàng năm ở trên ruộng cũng phải ăn thứ tốt trong khoảng thời gian thu hoạch vụ thu, nếu không thật sự không chịu nổi.
Tuy Diệc Thanh Thanh không chỉ có thịt mới mua, trong không gian cũng có không ít thịt, nhưng đồ ăn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh không cần phiếu thịt vẫn có thể ăn no một bữa.
Cô cũng đi gọi thịt heo hầm miến.
Khi trở về, Vân Cô Viễn xách theo một thùng dụng cụ, cõng sọt chứa lương thực đi vào.
“A Viễn!” Diệc Thanh Thanh vẫy tay với anh.
Vân Cô Viễn liếc mắt một cái thấy được cô, cô ở trong đám người cười tươi lộ rõ lúm đồng tiền như hoa khiến trong lòng anh kiên định an ổn.
Anh đi tới bên cạnh Diệc Thanh Thanh hỏi: “Ăn món gì?”
“Thịt heo hầm miến, mau đi đi, đừng để lát nữa không còn.” Diệc Thanh Thanh nói.
Hôm nay chỉ cung ứng một món thịt này, sói nhiều thịt ít, bán sẽ nhanh hơn thường ngày một chút.
Không lâu sau Lý Mộng Tuyết, Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa đều tới.
Bảy người ngồi một bàn, vùi đầu ăn cơm.