“Cha mẹ tôi đều là công nhân quang vinh, cả nhà công nông, sao thím có thể nói tôi là tiểu thư của nhà tư bản? Đây là phá hư hài hòa của tập thể! Hơn nữa tôi mới nói là làm mì, còn chưa nói làm thế nào đâu? Sao thím vừa mở miệng có thể ác ý suy đoán về tôi như vậy? Xin hỏi tôi từng đắc tội thím khi nào?”
Diệc Thanh Thanh ấm ức nói.
“…” Tươi cười trên mặt Tôn Lai Đệ cứng đờ: “Cô nói cái gì thế, sao tôi…”
Bà ta giả vờ vô tội còn chưa kịp nói gì, đã bị thím Quế Hoa đoạt câu chuyện, nói với Diệc Thanh Thanh:
“Cháu thật sự từng đắc tội bà ta, chị gái của bà ta Tôn Chiêu Đệ không phải là bị cháu đẩy xuống dưới sao? Tôi bảo này Tôn Lai Đệ, nếu bà thương chị gái mình như vậy, thì đi tìm chị gái mình đổi đi, tôi tin mọi người sẽ không có ý kiến gì.”
Diệc Thanh Thanh lặng lẽ giơ ngón cái với thím Quế Hoa, thím Quế Hoa quá lợi hại, bắt chuyện rất tốt, xem như làm rõ chuyện này với cô.
Bày chuyện này ra ngoài, vậy thì mọi người đều biết Tôn Lai Đệ không thích cô, vậy thì những “lời hay” mà bà ta nói người khác cũng sẽ suy nghĩ nhiều hơn chút.
Hơn nữa mình đáp trả lại bà ta người khác cũng không cảm thấy cô quá mức.
Dù sao quan hệ của hai người không tốt, cho dù ầm ĩ thế nào cũng rất bình thường.
Tôn Lai Đệ vừa định phản bức, Diệc Thanh Thanh căn bản không cho bà ta cơ hội này, lập tức nói tiếp lời thím Quế Hoa:
“Cháu nói làm mì là làm mì cắt khúc, bột mì cao lương có độ dính thấp, làm mì sợi vừa cứng vừa giòn, không vớt được vào bát. Nhưng mà loại mì cắt khúc này chỉ cần dùng ít bột mì lúa mạch, cán thành hai tầng hơi mỏng, phía giữa thêm một tầng dày bột mì cao lương có nhân, cán thành hai mặt, cuối cùng dùng dao cắt thành khúc. Sợi mì làm theo cách này không cần nhiều bột mì, dai và mịn, tuy nhiên bột mì cần được bọc kỹ và ép cẩn thận, tốn nhiều công sức và khéo léo hơn.”
Loại mì này là cô học được từ Chu sư phụ giáo viên trù nghệ đầu tiên của cô.
Nơi như thôn Hưởng Thủy chưa từng nghe qua cách làm này.
Quả nhiên cô vừa nói, thím Quế Hoa và thím Đông Mai đều tràn ngập hứng thú.
Thời buổi này có thể ăn một bữa mì sợi cũng là xa xỉ, bởi vì lương thực thô không làm được mì sợi, cần phải có bột mì đắt hơn.
Hơn nữa số lượng còn không thể thiếu, nếu không vừa nấu mì sợi sẽ nát, sẽ biến thành hồ dán.
Tôn Lai Đệ thật sự không biết nên nói gì, nghe Diệc Thanh Thanh nói đạo lý rõ ràng như vậy, biết mình lại tự tìm mất mặt, nếu lúc này cô thật sự có thể làm ra loại mì này, chẳng phải là cô sẽ được người ta chú ý sao?
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, giữa trưa chúng ta nấu món này đi, đảm bảo khiến mọi người chấn động. Hôm nay bọn thím đều làm trợ thủ cho cháu, cháu nói làm thế nào thì làm thế đó. Tay nghề cán bột của Đông Mai là tốt nhất, chắc chắn có thể giúp đỡ, bọn thím học được món này, sau này cũng có thể làm thêm món mới cho trong nhà!”
Thím Quế Hoa lập tức đồng ý với quyết định này, đồng thời chỉ huy Tôn Lai Đệ:
“Không phải là bà không tin thanh niên trí thức Tiểu Diệc có thể làm ra món ăn mới sao? Chỉ sợ ở đây bà không giúp được gì, bà đi bổ sung củi lửa đi, tránh cho lát nữa không đủ dùng.”
Tôn Lai Đệ không dám nói gì Lâm Quế Hoa, người ta là nhân vật có thể đi ngang trong đại đội.
Một đống củi như vậy bảo mình bà ta đi kiếm, rõ ràng là xa lánh bà ta, nhưng bà ta không mở miệng phản bác, lúc trước là bà ta xúc động mất đi tiên cơ.
Tuy năm trước việc kiếm củi cũng là bà ta làm, nhưng tốt xấu gì còn có chị gái giúp đỡ!
Trong lòng bà ta bất mãn những vẫn phải đi, cho nên bà ta cười nói:
“Được rồi, tay nghề của tôi không bằng mọi người, vậy để tôi phụ giúp mọi người những công việc vặt đi, có chuyện gì thì cứ gọi tôi! Tôi cũng tò mò dùng bột mì cao lương làm ra mì sợi sẽ có hình dáng gì!”
Quyết định giữa trưa nấu món gì, bốn người ở nhà ăn bắt đầu bận rộn.
Tôn Lai Đệ đi đốn củi, mà người còn dư lại thì chuẩn bị nấu mì.
Diệc Thanh Thanh đưa ra chủ ý, nhưng có một số chỗ vẫn cần thím Quế Hoa và thím Đông Mai giúp đỡ.
“Thím, như vậy phải làm lượng bao nhiêu, cháu không đánh giá được, còn cần các thím giúp đỡ.” Diệc Thanh Thanh nói.
Thím Quế Hoa bày tỏ đơn giản, cầm một cái chậu gỗ múc bột mì cao lương cần ăn cho giữa trưa hôm nay ra.
Sau đó Diệc Thanh Thanh dựa theo lượng bột mì cao lương, lấy bột mì lúa mạch cần dùng ra đặt trên bàn đã lau khô.