“Bột cao lương này trước hết phải trộn với nước đun sôi thành hỗn hợp sệt, sau đó cho bột cao lương vào nhào thành bột, lượng hơi nhiều e rằng nấu một nồi sẽ chậm, chúng ta nấu hai bếp đi ạ!”
Diệc Thanh Thanh nói.
“Thím biết cách làm bột cao lương này, bọn thím dùng hai bếp cạnh nhau để làm cao lương, thím thường làm nên chắc chắn có thể làm được, nếu có vấn đề gì cháu có thể nhìn rồi chỉ điểm.” Thím Quế Hoa đề nghị, mì cắt khúc này nghe thanh niên trí thức Tiểu Diệc miêu tả một lần, thì biết đại khái làm như thế nào.
Bà ấy cũng là người thường xuyên nấu cơm, chỉ nghe một lát là biết mì cắt khúc nấu như thế nào:
“Có phải mì cắt khúc dùng ít bột mì lúa mạch, còn có giai đoạn cán bột sau này tương đối khó hay không? Có lẽ cục bột giống với cục bột thông thường?”
“Thím rất thông minh, đúng là như vậy.” Diệc Thanh Thanh khen ngợi: “Cho nên thím Đông Mai, chuyện nhào cục bột bột mì trắng sẽ giao cho thím, nghe nói thím nhào bột là tuyệt nhất trong đội!”
Nói một lát đều khen hai người vào, thím Quế Hoa và thím Đông Mai đều cười tít mắt.
Ba người vội vàng làm việc.
Tôn Chiêu Đệ thấy nhóm lửa nấu bột cao lương thì nói: “Lúc này không có người nhóm lửa, hay là tôi nhóm lửa giúp mọi người trước, lát nữa đi chẻ củi?”
“Thím không cần khách sáo, chỉ đun nước nấu bột cao lương mà thôi, độ lửa không cần cẩn thận, tự bọn tôi có thể làm được, không cần thím bỏ công việc của mình tới giúp chúng tôi.” Diệc Thanh Thanh nói.
Trong bông có kim, tiếu diện hổ sao, cô cũng biết!
Tôn Chiêu Đệ: “…”
Bà ta tưởng tượng khúc gỗ thành Diệc Thanh Thanh, chặt từng cái đặc biệt dùng sức.
Diệc Thanh Thanh còn đang đùa giỡn với đám thím Quế Hoa: “Thím Tôn chặt củi đúng là giỏi, sức lực không nhỏ, cháu e không bằng thím ấy, thím đúng là giỏi chọn người!”
“Cô nhóc hay đùa giỡn này!” Thím Quế Hoa nhìn cô mang thù như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy thú vị.
Tôn Chiêu Đệ sắp bị tức chết, bà ta chặt củi đến mức cánh tay đau nhức, Diệc Thanh Thanh này có ý gì, mình chặt củi giỏi nên xứng đáng làm việc này sao?
Bà ta làm gì mà hận cô nên dùng lực chặt củi như vậy?
Chặt củi nhà mình còn không dùng lực như thế, mặc kệ, bà ta phải kéo dài công việc!
Mới kéo dài công việc mấy phút, Diệc Thanh Thanh lập tức phát hiện: “Thím Tôn, thím chặt củi mệt mỏi à? Nghỉ một lát rồi tiếp tục nỗ lực đi! Củi lửa chúng tôi nấu cơm đều dựa vào thím cả mà!”
Cô vừa nói như vậy, ba người khác đều nhìn chằm chằm bà ta, Tôn Chiêu Đệ không thể lề mề nổi nữa.
Bà ta hối hận, bà ta tức giận thay chị gái mình làm gì!
Không xả được cơn tức, trái lại còn hại thân, chị bà ta còn không biết cảm kích hay không!
Diệc Thanh Thanh và thím Quế Hoa nấu bột cao lương thành đặc sệt, sau đó thêm ít bột mì cao lương vào, nhào thành cục bột mì cao lương.
Bên thím Đông Mai cũng nhào bột mì trắng, Diệc Thanh Thanh sờ một lát, giơ ngón tay cái với thím Đông Mai:
“Quả nhiên danh bất hư truyền!”
Diệc Thanh Thanh chia cục bột thành mấy cái, hai cục bột trắng nhỏ và một cục bột cao lương, chia thành mấy phần:
“Cháu cán trước, mọi người có thể nhìn xem, mọi người đều đã nấu cơm quen, cán bột cũng biết, biết được bí quyết thì có thể nhanh chóng cán bột mì. Làm như vậy vừa tiết kiệm bột mì trắng, còn có thể bao bột mì cao lương không tan ra. Đầu tiên la có nhân bột mì cao lương hay bột ngô, còn có lớp vỏ bột mì trắng hai mặt cần mềm cứng vừa phải, bây giờ rất đúng lúc, có thể bắt đầu cán.”
Nói xong cô bắt đầu cán từ cục bột trắng.
Trên mặt bàn to như cánh cửa, cục bột chậm rãi bị sức lực cán thành một cái bánh nướng to:
“Bước này chỉ cần cán kích cỡ như vậy là được, không khác thế này lắm.”
“Nhân cao lương thì cán dày hơn chút cũng được, lại sau đó chính là cán bột mì trắng khác.”
Diệc Thanh Thanh cán hai cục bột mì trắng và một cục bột cao lương đỏ sậm xong, bánh bột mì cao lương đặt giữa hai bánh bột mì trắng.
“Bây giờ đến phần quan trọng nhất, cán bột mì có nhân cần sức lực, nhất định phải cẩn thận đè ép, khiến ba tầng dính vừa vặn thích hợp. Chỉ cần tỉ lệ cục bột phía trước và độ mềm cứng nắm giữ tốt, bước này sẽ không có vấn đề gì.”
Diệc Thanh Thanh cầm chày cán bột cán cục bột, cục bột dần được cô cán mỏng hơn: “Đến mức độ này, bề mặt mỏng như vậy gần như là hoàn thành!”
Cô chỉ vào bột cán xong và nói rằng bề mặt màu trắng hiện giờ đã hơi đỏ sẫm, đỏ là biểu tượng cho thấy bột đã kết dính hoàn toàn.
“Làm chuyện này đúng là tốn sức!” Thím Quế Hoa nói.