Để lại cô gái đáng thương quần áo lộn xộn, tóc bù xù, cười ra nước mắt.
Đám bạn tổn thọ mà!
Diệc Thanh Thanh ôm chặt lấy cơ thể “chịu khổ chà đạp” của mình.
Một lát sau mới lén lút đi đóng cửa, tôn vinh của cô hiện giờ đừng để anh đẹp trai phòng đối diện thấy được, quá tổn hại hình tượng!
Vân Cô Viễn vẫn luôn đứng ở cửa phòng mình nghe lén mấy cô gái cười đùa, tuy biết bọn họ là đang chơi đùa, nhưng cô gái nhỏ của mình lấy một địch ba, anh vẫn hơi lo lắng.
Bóng dáng thoáng ôm đầu, lén lút đi tới đóng cửa khiến Vân Cô Viễn buồn cười, cũng lùi về phòng một bước.
Da mặt cô mỏng, nếu biết mình thấy được có lẽ sẽ ảo não rất lâu.
Đợi Diệc Thanh Thanh tránh ở sau cánh cửa nhìn tình hình bên ngoài, cũng chỉ thấy được đối diện trống rỗng, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Cũng may cũng may anh không thấy được!”
Rầm một tiếng đóng cửa vào, treo chìa khóa lên.
Cô xoa eo hừ một tiếng: “Ba người đợi đó cho tôi, xem tôi khiến ba cô thèm chết không!”
Diệc Thanh Thanh quyết định buổi tối hôm nay nấu bữa ngon, cô muốn làm cá rán, thèm chết bọn họ!
Cá cô đánh dấu được một thùng lần đó cô còn chưa ăn hết!
Đều xử lý sạch sẽ đặt vào không gian.
Cô cắt con cá trắm to kia thành một nửa, băm thành miếng nhỏ.
Bắt đầu rán cá viên.
Mùi thơm tản ra ngoài, Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai còn có Vương Linh Linh đang nhóm lửa nấu cơm trong phòng cùng nuốt nước bọt.
Diệc Thanh Thanh nhìn động tĩnh của Lý Mộng Tuyết qua cuốn sách màu vàng!
Tuy không gian siêu thị của cô ấy thừa lương thực, nhưng không điện gì đó, cùng lắm chỉ có thể dùng bếp lò nấu ít mì.
Cho nên đa số thời gian cô ấy vẫn nấu cơm ở bên ngoài.
Lúc này cô ấy cũng ngửi được mùi.
Bụng bắt đầu kháng nghị, cơm trong nồi của mình còn chưa chín, Diệc Thanh Thanh đúng là không làm người mà, vừa rồi nên gãi cô thêm một lát!
Vậy mà cô ấy xuyên qua lại có cảm giác không so được với dân bản xứ.
Nếu cô ấy có tay nghề nấu nướng như Diệc Thanh Thanh, cuộc sống mỗi ngày không phải như thần tiên sao?
Quan trọng là người ta có gia đình tốt, không thiếu tiền cũng không thiếu lương thực, bản thân cũng có năng lực, cô ấy không có biện pháp dùng tiền tài lương thực kết nhóm ăn cơm với cô.
Dù sao cuộc sống của người ta rất tốt, không cần kiếm chút tiền chút lương thực này của cô ấy.
Mùi thơm này, thật sự quá khó tiếp nhận!
Lý Mộng Tuyết quyết định tiến vào không gian siêu thị trước, nấu bát mì gói khao bản thân.
“Ha ha ha!” Diệc Thanh Thanh nhìn miêu tả về Lý Mộng Tuyết trong sách, biết mình đạt được mục đích thì cảm thấy vô cùng hả giận!
Hừ, còn dám bắt nạt cô, cô khiến bọn họ thèm chết!
Hết giận, cô mới nhớ tới tôn vinh của mình hiện giờ vẫn chưa lấy lại.
Cô nhanh chóng dành thời gian đi cứu vớt hình tượng của bản thân.
Đám Lý Mộng Tuyết bị thèm là trừng phạt đúng tội, không thể tổn thương người vô tội.
A Viễn của cô cũng trở về muộn, có lẽ lúc này còn chưa nấu xong, cá rán này có nhiều như vậy, mình vốn ăn được mấy bữa, lúc này cũng có thể múc cho anh bát nhỏ.
Số lượng không nhiều lắm đủ ăn một bữa, sẽ không khiến anh cảm thấy có gánh nặng tâm lý.
Cô để lại cho mình ăn, cũng tính toán để cho Vân Cô Viễn bên ngoài, dư lại cho hết vào không gian, sau đó bưng bát khom lưng gõ cửa phòng đối diện.
“A Viễn, cho anh, cá rán em mới nấu xong.” Diệc Thanh Thanh đưa bát cho anh.
Vân Cô Viễn nhận lấy: “Cảm ơn.”
Diệc Thanh Thanh xua tay: “Đừng khách sáo, em về đây.”
Sau khi cô nói xong thì về phòng mình.
Nghe thấy cửa phòng đối diện khóa lại, Vân Cô Viễn cảm thấy trái tim mình bị cô gái trước mắt lấp đầy, nặng trĩu còn khẽ phiêu phiêu.
Lần này chỉ có mình anh nhận được!
Loại cảm giác được cô đối đãi đặc biệt này, thật sự quá tuyệt.
Sau hẻm rất nhỏ, mở cửa đóng cửa mấy phòng gần đó đều nghe thấy được tiếng vang.
Trong lòng Tiền Lai Lai có một ý nghĩ: Tên Vân Cô Viễn này kiếm lớn rồi! Ánh mắt quá tốt! Hâm mộ ghen tị!
Lý Mộng Tuyết ở trong không gian cũng có thể nghe thấy được âm thanh bên ngoài, cô ấy còn muốn cướp phụ nữ với Vân Cô Viễn.
Vì miếng ăn này, cô ấy có thể bẻ cong mình.
Ai bảo Diệc Thanh Thanh trọng sắc khinh bạn, có khác phái là vô nhân tính?
Haizz, hôm nay qua loa rồi, tuy dáng vẻ không thể phản kháng của Diệc Thanh Thanh rất đáng yêu, nhưng vẫn không bằng đồ ăn ngon!
Không biết cô nấu món ngon gì, quá thơm!
Mì gói trong bát lập tức trở nên nhạt nhẽo vô vị, khó chịu!
Diệc Thanh Thanh nằm trên giường đất ôm bụng cười: “Cho dù cô tự mình bẻ cong, tôi cũng chướng mắt, ha ha ha!”
Diệc Thanh Thanh cô ấy à, là người hay mang thù!