Ngày hôm sau Diệc Thanh Thanh một mình kéo ba người “tàn phế” cả người đau nhức, run rẩy đến sân phơi lúa tập hợp.
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, giữa trưa hôm nay làm món gì thế?” Xã viên tới trước bọn họ hỏi.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu: “Không có gì mới, chỉ có bánh bao rau rừng kèm canh.”
“Thật ư?” Còn có người không tin: “Không có món khác à, như mì cắt khúc cũng được!”
“Hôm qua là bữa đầu tiên của thu hoạch vụ thu, sẽ không trộn lẫn rau dại, nếu bữa sau không trộn thì mọi người sẽ đói bụng.” Diệc Thanh Thanh thành thật trả lời.
“Cá chạch thì sao? Ở đầm lau sậy nhiều cá chạch như vậy, trong sông còn có cá nữa!” Còn có người không cam lòng, tuy ăn rau dại không tốn tiền cũng không tệ, nhưng có người nào không muốn ăn đồ ngon hơn?
“Lúc trước cháu làm việc bắt côn trùng còn sợ hãi, sao có thể bắt cá chạch? Cá thì càng khỏi phải nói, cháu không dám xuống sông bắt.” Diệc Thanh Thanh dang tay: “Xảo phụ cũng khó nấu cơm không gạo!”
“Phốc, có biết xấu hổ hay không, xảo phụ, ha ha ha ha!”
Lý Mộng Tuyết đổi đề tài, tránh cho những người khác luôn hỏi mãi, còn muốn ăn thịt cá, nằm mơ cũng không mơ được.
Mấy bọn họ đùa giỡn nói chuyện với nhau người khác không mở miệng nói chen vào được, chỉ có thể không cam lòng từ bỏ.
Công việc ngày hôm nay vẫn giống với hôm qua, mỗi người vào vị trí của mình, mặt quay xuống đất lưng hướng lên trời.
Đám Diệc Thanh Thanh cũng đến nhà ăn tập thể, sáng hôm nay là dùng bột ngô làm bánh bao rau dại.
Bánh bao rau dại là món ăn chính thường thấy trên bàn cơm của các hương thân hằng ngày, bà chủ của mỗi gia đình đều từng có ý đồ dưới tiền đề không thay đổi nguyên liệu làm bánh bao rau dại trở nên ngon hơn.
Đã nghiên cứu bánh bao rau dại hoàn toàn.
Diệc Thanh Thanh không bêu xấu làm món này, dù sao cô chỉ biết làm, bởi vì bột ngô không có độ kết dính bằng bột lúa mạch, bình thường cô cũng không ăn món này cho nên không nghiên cứu, có khả năng còn không làm bằng đám thím Quế Hoa!
Khi thím Quế Hoa hỏi cô, cô lập tức nói sự thật.
“Không sao, làm dần sẽ quen.” Thím Quế Hoa cũng không cảm thấy có gì.
Thanh niên trí thức Tiểu Diệc còn ít tuổi, như vậy mà nấu được nhiều món lạ đã rất giỏi rồi, sao có thể chuyện gì cũng biết?
Không biết mới là bình thường, cô gái nhà khác còn đang học tập trong bếp ấy chứ, thanh niên trí thức Tiểu Diệc còn giỏi hơn mấy người vợ nấu lâu năm nhiều.
Thím Đông Mai cũng nói: “Có mì cắt khúc hôm qua, mọi người đều bầu phiếu cho cháu cũng coi như là kiếm lời rồi.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, nhìn về phía Tôn Lai Đệ.
Tôn Lai Đệ sửng sốt, tức giận nói: “Nhìn tôi làm gì?”
“Tôi còn tưởng thím Tôn lại trào phúng tôi một lát, để tôi vả mặt lại cơ!” Diệc Thanh Thanh buồn cười nói.
“…” Tôn Lai Đệ đang băm rau lập tức băm lạch cạch: “Tôi sẽ không trúng chiêu của cô đâu, cô có gì thông minh cứ việc nói, đừng dông dài nữa!”
“Haizz!” Diệc Thanh Thanh thở dài đầy tiếc hận, thời gian an bình này bớt lo thì bớt lo, nhưng mà hơi nhàm chán, vất vả lắm mới có người cãi nhau, người ta chỉ xông lên một ngày nhanh như vậy đã hành quân lặng lẽ.
“Đồ quỷ hay đùa này, có gì thì cháu mau nói đi!” Thím Quế Hoa tức giận cốc nhẹ trán Diệc Thanh Thanh một cái.
“Không phải nói giữa trưa nấu canh trứng ạ? Muốn mỗi người có thể uống một bát, ít nhất phải nấu hai nồi to. Có tổng cộng năm quả trứng, có khả năng không có mấy người vớt được một đũa.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Vậy sao, năm quả trứng gà này cô còn có thể khiến mỗi người đều vớt được một đũa ư?” Tôn Lai Đệ ầm ĩ nói.
Cô si tâm mộng tưởng gì thế?
Chỉ có mấy quả trứng gà như thế, hai nồi to cho vào mấy quả trứng sẽ không thấy bóng dáng.
“Đương nhiên là trứng cả quả không được, nhưng có thể quấy nát ra, một quả trứng gà có thể nấu một nồi nước.” Diệc Thanh Thanh nói: “Thực ra chính là quấy tan trứng là được.”
“Quấy tan ư? Không đợi cô quấy tan nó đã thành hình, cô định vớt lên băm nhỏ lại cho vào à.” Dù sao Tôn Lai Đệ nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra.
“Vậy thím nhìn cho thật kỹ, nhìn xem tôi quấy kiểu gì.” Diệc Thanh Thanh nói.
Không phải là cơ hội vả mặt lại tới rồi sao?
Mọi người cùng nhau làm bánh bao rau dại xong thì cho vào lồng hấp, sau đó mấy người đến phía sau nhà ăn tập thể gọt vỏ mướp hương.
Thím Quế Hoa đánh giá thời gian, bọn họ mới bắt đầu nấu canh trứng gà.
Các bước khác cơ bản là giống nhau, nước sôi lên, cho muối, đến bước đánh trứng vào, một tay của Diệc Thanh Thanh giơ bát có trứng gà đánh tan lên cao một chút, sau đó chậm rãi đổ vào, để trứng chảy xuống như dây nhỏ.