Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 270: Mũi Tên Cuối Cùng Bắn Đẹp Lắm

Unknown Chương 270: Mũi tên cuối cùng bắn đẹp lắm

Quán tính vọt tới trước kéo cơ thể nó trượt một đường, rơi vào trong bẫy một cách chính xác.

Bị cọc gỗ nhọn bên trong bẫy cắm xuyên bụng.

“Thành công!”

Lợn rừng vừa vào hố Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui sướng vòng qua bẫy đi tới bên cạnh Vân Cô Viễn đập tay với anh.

“Mũi tên cuối cùng bắn đẹp lắm!” Dáng vẻ cô nghiêm túc nhắm chuẩn, vô cùng mê người.

Diệc Thanh Thanh cũng tự hào, mũi tên cuối cùng của mình phát huy vượt xa người thường, bắn trúng mắt lợn rừng đang di chuyển.

Kế hoạch của bọn họ vốn chỉ là cuối cùng cô quấy nhiễu một chút, kéo thù hận của lợn rừng lên cao, khiến nó nhảy vào bẫy mà thôi.

Tiến độ kỹ năng săn thú của cô đã tăng lên mảng lớn, tới cấp 2-50%.

50% này có một nửa là cô ngẫu nhiên đi săn và hai ngày này đi săn diễn thử đạt được, còn lại đều là thực chiến hôm nay.

Cô giống như đột nhiên tìm được bí quyết nhắm chuẩn.

“Vẫn kém anh một chút.” Diệc Thanh Thanh cũng khen Vân Cô Viễn.

Mũi tên ban đầu của anh, còn có trong giai đoạn giữa bình tĩnh vững vàng nương theo dây thừng vấp chân và thi chạy với lợn rừng bốn chân, nhảy múa trên mũi dao trông quá đẹp trai.

Đáng tiếc thời cơ không tốt, tương đối cấm kỵ, mình cũng không thể nhìn kỹ, lực chú ý đều đặt vào con lợn rừng xấu xí này.

Nhưng mà chỉ liếc mắt nhìn mấy cái đều khiến cô cảm thấy quá đẹp trai, giống như hiệp khách có thể vượt nóc băng tường.

Diệc Thanh Thanh: ‘Mắt sáng lấp lánh’

Trái lại Vân Cô Viễn bị nhìn hơi ngượng ngùng.

Lực sinh mệnh của con lợn rừng này rất ngoan cường, bị thương như vậy trong chốc lát còn chưa tắt thở.

Bọn họ cần nhanh chóng trở về nên muốn sớm mang thịt heo trở về, càng muộn người trong thôn dậy càng nhiều, càng dễ bị lộ.

Vân Cô Viễn nhảy xuống bẫy đâm vào cổ lợn rừng một nhát, nhanh chóng kết thúc sinh mệnh của nó.

Diệc Thanh Thanh thì lấy nhang dây dùng giấy gói ra.

Cắm mấy cây nhang ở chỗ đầu gió, dùng que diêm bật lửa.

“Đây là nhang đuổi muỗi em dùng ngải thảo làm ra, còn có tác dụng loại bỏ mùi, tránh cho mùi máu tươi hấp dẫn mấy con vật khác.” Diệc Thanh Thanh giải thích.

Vân Cô Viễn gật đầu: “Em biết thật nhiều!”

“Đương nhiên!” Diệc Thanh Thanh dõng dạc nói.

Vân Cô Viễn chọc tiết heo, sau đó bắt đầu nhanh chóng xẻ thịt lợn rừng, đầu heo và nội tạng thì cô không định lấy.

Diệc Thanh Thanh nhân lúc này đi nhặt ít củi, đợi lát nữa đánh yểm trợ cho thịt.

Nhiều thịt như vậy cắt thành từng miếng cho vào sọt, hai bọn họ phải chạy hai ba chuyến mới có thể vận chuyển về.

Vân Cô Viễn là một chàng trai đẹp trai làm việc rất có trật tự, lịch sự văn nhã, Diệc Thanh Thanh nhặt củi xong thì ngồi bên cạnh nhìn:

“Không cần em giúp đỡ sao?”

“Không cần, đừng xuống làm bẩn giày.” Vân Cô Viễn nói.

Hiện giờ toàn thân từ trên xuống dưới của anh ngoại trừ tay, chỉ có đôi giày bị máu heo làm dơ.

Tuy là màu đen không nhìn kỹ thì không nhìn ra được, nhưng vẫn không thoải mái lắm.

Diệc Thanh Thanh đành phải ở lại trên hố nhìn, quang minh chính đại nhìn trai đẹp cũng không tệ.

Càng nhìn càng cảm thấy đồng chí Vân giết heo cũng là phong cảnh mỹ lệ.

“Em nhìn anh như vậy, có khả năng anh sẽ càng ngày được một tấc lại muốn tiến một thước.” Vân Cô Viễn bất đắc dĩ nói.

“Phốc!” Diệc Thanh Thanh không nhịn được cười: “Không được, đồng chí Vân, nhịn xuống!”

Đúng là không có biện pháp đối với cô.

Vân Cô Viễn chỉ có thể cố gắng chuyển lực chú ý lên người con lợn rừng lông đen trước mắt.

Một phần thịt cho vào sọt dùng củi che giấu, dư lại đặt ở đây trước.

Hai người cõng sọt nặng trĩu đi xuống núi.

Chuyến thứ nhất và chuyến thứ hai trở về đều vô cùng thuận lợi, mọi người sau nửa đêm hôm qua mới ngủ, lúc này còn chưa dậy.

Khi kết thúc chuyến thứ ba, hai người xuống núi thì gặp người.

“Ồ, sớm như vậy đã lên núi kiếm củi sao?”

“Đúng vậy, trời lạnh, nhân hôm nay có rảnh kiếm nhiều một chút, thím cũng lên kiếm củi sao? Bên kia còn chưa có người nhặt đâu ạ.”

“Thật sao? Tình cảm của hai đứa tốt thật!”

Vẻ mặt Diệc Thanh Thanh không đổi nói chuyện với người ta xong, đi ngang qua nhau.

“Lát nữa chúng ta nên quay về lấp cái bẫy kia đi, tránh cho bị người ta thấy được.” Diệc Thanh Thanh nói.

Tuy bình thường các hương thân đều không tới chỗ sâu như vậy, hơn nữa gần đây thu hoạch vụ thu, cũng không có tinh lực đi đến chỗ đó, nhưng mà cũng không thể chắc chắn được.

Sau thu hoạch vụ thu, trong khoảng thời gian trước khi bắt đầu mùa đông trong đội không có chuyện gì làm, mọi người đều sẽ đi lên núi.

 


Bình Luận (0)
Comment