Kiểm củi thì kiếm củi, lén đi săn thì lén đi săn, nhặt thổ sản thì nhặt thổ sản, lúc ấy mới là lúc sau núi náo nhiệt nhất.
Cái hố to như vậy sẽ bị phát hiện, có lẽ nhất thời không biết là ai đào, nhưng cũng sẽ nổi lên tâm tư chú ý tới.
Bất lợi với sang năm bọn họ đi săn.
Dù sao bọn họ chỉ vào sau núi bắt đám động vật nhỏ kiếm thêm thức ăn mặn.
“Được.” Vân Cô Viễn gật đầu.
Anh vốn định tính toán lát nữa một mình quay lại lấp, trong khoảng thời gian này giữa trưa mỗi ngày cô đều lên núi với anh, tuy có nhiều thời gian ở chung với nhau hơn, nhưng cũng khiến người ta mệt mỏi.
Nếu cô nguyện ý, vậy tiếp tục đi.
Về phòng cho một phần thịt vào không gian tùy thân, một phần dùng muối ướp, sau đó rẽ đến phòng chứa củi gặp mặt, rồi hai người kết bạn lên núi.
Bẫy này đào không dễ dàng, lấp cũng không dễ dàng.
Đến buổi chiều khi làm việc, đều chỉ lấp được nửa.
Giữa trưa ngày mai còn phải tới một chuyến.
Hai người cùng nhau xuống núi, còn không quên lấp đầy củi vào sọt.
Trở lại khu thanh niên trí thức, sau khi đặt củi xuống không lâu thì tiếng còi đi làm việc vang lên.
Hai người đi ra ngoài từ cửa trước, ăn ý nhìn nhau cười, có chung bí mật nên khoảng cách giống như kéo gần hơn không ít.
“Không phải là bây giờ hai người mới dậy đấy chứ, ăn cơm trưa chưa?”
Cả sáng không thấy hai bọn họ mở cửa, cũng không có mùi hương nấu cơm.
“Khi mấy cô còn đang ngủ, chúng tôi đã lên núi nhặt mấy sọt củi.” Diệc Thanh Thanh đắc ý nói.
Đã có người nhìn thấy cảnh này, chi bằng nói thật.
Lý Mộng Tuyết nhạy bén bắt giữ được điểm mấu chốt: “Chúng tôi ư? Hai người đi cùng nhau à?”
Diệc Thanh Thanh gật đầu.
“Hai người là người sao? Hôm qua mệt như vậy, còn có tinh lực dậy sớm đốn củi? Người trẻ tuổi nên chú ý cơ thể một chút, nghỉ ngơi không tốt sẽ dễ đột tử. Đồng chí Vân Cô Viễn anh cũng vậy, vậy mà mặc kệ cô ấy, khiến cô ấy mệt chết cẩn thận chúng tôi tìm anh tính sổ!”
Lý Mộng Tuyết uy hiếp.
Vân Cô Viễn cũng nghĩ như thế, một cô gái như Diệc Thanh Thanh cho dù sức lực mạnh, cũng không thể như thế.
Cần cù chăm chỉ là đức tính tốt, nhưng đừng để mình làm như trâu, có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu chuyện.
Có đôi khi còn phải học yếu thế, nếu không người ta sẽ cảm thấy bạn thật sự không biết mệt.
Hiện giờ đồng chí Vân Cô Viễn có xu thế này, nếu không rất khó giải thích sao anh có thể ngày hôm qua thức đến hơn nửa đêm, sáng sớm lại kéo Thanh Thanh đi kiếm củi.
Vân Cô Viễn tốt tính gật đầu, tự nguyện cõng nỗi oan này: “Tôi biết rồi.”
Diệc Thanh Thanh có miệng khó trả lời, cô để ý cái mạng nhỏ của mình hơn bất cứ ai, chuyện đột tử tám đời cũng không có khả năng xuất hiện trên người cô!
Nhưng mà cô vẫn muốn Lý Mộng Tuyết nhận thức lại bản thân mình một lần nữa: “Mộng Tuyết, cô phải có tin tưởng đối với tôi, còn có một loại khả năng, là tôi khiến anh ấy mệt muốn chết!”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Cô gái ngốc này, loại chuyện này còn muốn tranh cường háo thắng, thắng cũng không được lợi gì!
Cô ấy tức giận điểm nhẹ trán cô: “Được rồi được rồi, cô lợi hại nhất, khuỷu tay rẽ ra ngoài, làm việc đi!”
“Ồ…” Diệc Thanh Thanh miễn cưỡng câm miệng, nể mặt cô ấy là đang quan tâm mình.
Kế tiếp là những ngày sóng yên gió lặng, thu hoạch vụ thu hừng hực khí thế tiến hành.
Mỗi ngày đại đội trưởng ở bên cạnh sân phơi gương mặt âm trầm nhìn sắc trời, sợ có mưa hủy hoại khoai lang đỏ.
Lo lắng đề phòng mấy ngày, không có một hạt mưa rơi xuống, khoai lang đỏ cũng đã phơi khô, sau khi cho vào túi vận chuyển vào kho, giai đoạn đầu tiên của thu hoạch vụ thu xem như thắng lợi.
Mỗi ngày đại đội trưởng gặp người là gương mặt tươi cười, kéo người ta tiêm máu gà:
“Năm nay là năm được mùa! Chăm chỉ làm việc, làm xong chúng ta chia lương thực rồi làm mèo ngủ đông!”
Khi thím Quế Hoa nấu cơm còn oán trách, nói buổi tối mỗi ngày chú Hữu Điền động một tí là tỉnh nghe bên ngoài có mưa hay không.
Mình nghe xong còn không yên tâm, còn muốn hỏi thím Quế Hoa mới có thể an tâm, ầm ĩ đến mức bà ấy không ngủ nổi.
Khoai lang khô vừa vào kho, chú Hữu Điền ngủ đến khò khè rung trời, gọi kiểu gì cũng không gọi tỉnh, cũng ầm ĩ bà ấy không ngủ nổi.
Diệc Thanh Thanh ở nhà ăn tập thể bị bắt nghe kinh nghiệm củ ba người phụ nữ kết hôn ban đêm đối phó tiếng ngáy của chồng mình thế nào, cũng rất khiếp sợ.
Thím Quế Hoa sẽ trực tiếp đá chú Hữu Điền, thím Đông Mai thì bịt mũi trưởng thôn đánh thức ông ấy, mình thì ngủ tiếp.