Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287: Quả Thực Là Lòng Tư Mã Chiêu Người Qua Đường Đều Biết

Unknown Chương 287: Quả thực là lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết

Cô ấy không muốn để ý tới anh ta, quá đau lòng, cô ấy lại mất đi một khách hàng!

Đám Diệc Thanh Thanh vây xem hai người mắt đi mày lại, không nhịn được cười trộm.

Trong khoảng thời gian này, Trần Chí Hòa xem như có chút thức tỉnh, rất ân cần.

Múc nước muốn đi theo cô ấy, khi bận chuyện đất phần trăm cũng đi theo cô ấy, trên đường mấy người đi đường, cũng muốn đi gần cô ấy nhất.

Sau đó nhân cơ hội gánh nước giúp cô ấy, lấy cớ học trồng trọt làm việc giúp cô ấy, hiện giờ lấy cớ muốn học kiếm củi giúp cô ấy.

Chuyện này đâu cần phải học, kiếm củi không phải có tay là được sao, còn học cái gì?

Quả thực là lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.

Diệc Thanh Thanh nghiêm trọng hoài nghi đây là chiêu đồng chí Vân Cô Viễn chỉ, giống hệt lúc trước anh lấy danh nghĩa học nấu cơm tặng đồ cho cô, nhưng mà Trần Chí Hòa làm rõ ràng hơn một chút.

Cô liếc mắt nhìn Vân Cô Viễn một cái với hàm ý sâu xa.

Vân Cô Viễn chột dạ sờ mũi.

Thu hoạch vụ thu kết thúc, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, có người lựa chọn nghỉ một thời gian trước, có người lựa chọn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đi chuẩn bị đồ dành cho mùa đông.

Thực ra Diệc Thanh Thanh đã làm xong quần áo mùa đông cho mình trong khoảng thời gian này.

Áo len bên trong có lông thỏ, giày bông bên trong có lớp lông thỏ còn có hai bộ đồ lót bằng vải bông.

Da thỏ không thể để lộ ra ngoài nên chỉ có thể làm như vậy, găng tay lông thỏ và mũ cô đều không làm.

Chỉ còn làm cho Vân Cô Viễn.

Cô cũng tính toán làm áo len bên trong có lông thỏ và giày bông giống với mình, hiện giờ có nhiều thời gian, còn có máy may, hai ba ngày sẽ làm xong.

Nhưng mà có chút phiền phức là mình cần số đo của anh mới được.

Áo len không thể quá rộng, nếu không áo khoác bên ngoài sẽ không mặc vừa.

Diệc Thanh Thanh cũng vì chuyện này mà luôn do dự mãi, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hiện giờ thu hoạch vụ thu đã kết thúc, lại lề mề không biết khi nào mới có thể làm xong, cô tính toán lấy hết can đảm hôm nay sẽ đi làm chuyện này.

Khi đi tới cửa, Diệc Thanh Thanh nói với Vân Cô Viễn: “Lát nữa ăn cơm xong, em tìm anh có việc.”

“Được.”

Vân Cô Viễn thấy biểu cảm của cô hơi nghiêm túc, không biết là có chuyện gì.

Nhưng hiện giờ cô không muốn nói, đành phải kìm chế lo lắng trong lòng đợi lát nữa cô tới tìm anh.

Diệc Thanh Thanh cọ tới cọ lui ăn cơm trưa xong, cầm sợi len và bút chì đi ra cửa.

Cửa đối diện mở rộng ra, không đóng vào, Vân Cô Viễn đã ở trong phòng đợi cô.

Diệc Thanh Thanh vẫn gõ cánh cửa, mới đi vào.

Còn trở tay đóng cửa phòng lại.

Động tác này khiến Vân Cô Viễn nhướng mày.

“Anh đứng dậy đi.” Diệc Thanh Thanh nói.

Vân Cô Viễn ngoan ngoãn đi tới trước mặt cô.

“Đôi tay dang ra giống như em làm.” Diệc Thanh Thanh làm mẫu, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Vân Cô Viễn càng cảm thấy kỳ lạ, không hiểu gì dang tay ra.

Chỉ thấy Diệc Thanh Thanh cầm sợi len kéo ra, khoa chân múa tay trên người anh.

Gương mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, giống như đang làm chuyện lớn vô cùng nghiêm túc, nhưng má đôi má ửng hồng đã phá hủy cảm giác nghiêm túc cô nỗ lực duy trì.

Hơi thở cũng lúc thì dài lúc thì ngắn, khi ngẩng đầu khoa chân múa tay trên cánh tay anh, hơi thở lướt qua cổ anh khiến anh cũng quên mất thở.

Diệc Thanh Thanh thật sự là nỗ lực lắm mới khống chế được mình không lúng túng.

Khi vào cửa đôi mắt ngắm đến cúc áo cài tới tận trên cùng của anh, Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, hành động dựa theo kế hoạch.

Vốn tưởng rằng mình chỉ cần chịu đựng không nhìn gương mặt đẹp trai trên cằm của anh, thì có thể bình tĩnh hơn nhiều.

Nhưng mà khi đo kích cỡ cách gần như vậy, trên người anh có hương nhang mùi thơm trên cơ thể, mùi này còn mê người hơn nhang câu hồn lợi hại nhất.

Còn có cơ thể thẳng tắp của anh, yết hầu hơi nhúc nhích.

Cứu mạng, cô sắp bị hút hồn rồi.

Diệc Thanh Thanh không nhịn được đẩy nhanh tốc độ đo của mình, chỉ muốn làm thật nhanh rồi rời đi, ngay cả mình đang làm gì cũng quên nói với Vân Cô Viễn.

Vất vả lắm mới đo xong, cô lắp bắp nói: “Cởi giày cho em xem.”

Hiện giờ Vân Cô Viễn cũng không tốt hơn cô chỗ nào, tuy không khẩn trương như Diệc Thanh Thanh, nhưng cũng có cảm giác sắp không khống chế được mình, chỉ có thể luôn cố gắng chịu đựng.

Cô vừa nói như vậy anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, cơ thể đã hành động trước một bước ngồi lên giường đất cởi giày ra.

 


Bình Luận (0)
Comment