Lần này Diệc Thanh Thanh lanh tay lẹ mắt đo kích cỡ giày anh mới cởi ra, dùng bút chì làm xong ký hiệu.
“Được rồi, em đi đây!” Sau khi nói xong thì cất sợi len muốn rời đi.
Cuối cùng lý trí của Vân Cô Viễn cũng trở về, anh không chút suy nghĩ kéo tay cô: “Em… Có phải là em muốn làm áo cho anh hay không?”
Diệc Thanh Thanh cảm thấy tay mình đang phát sốt, lúc này cô mới nhớ tới quên nói mình đến đây làm gì, vừa tới là đo.
Vậy mà Vân Cô Viễn còn phối hợp như thế.
Trời ạ, không phải là anh sẽ cảm thấy mình là kẻ ngốc đấy chứ!
Tốn một giây mắng mình trong lòng xong cô mới đáp lại.
“Đúng… Đúng vậy…”
“Thanh Thanh.”
Diệc Thanh Thanh cảm nhận được anh nhìn chằm chằm mình, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Thanh Thanh, nhìn thẳng vào mắt anh.” Vân Cô Viễn dịu dàng nói.
“Vậy anh buông tay em ra.” Lực chú ý của Diệc Thanh Thanh đều tập trung vào cổ tay bị nắm chặt.
Đây là lần đầu tiên Vân Cô Viễn không đồng ý thỉnh cầu của cô, trong mắt tràn ngập tình tố phức tạp, kéo cô tới trước mặt để cô ngồi lên giường đất, mình thì chân trần dẫm lên đất, khom lưng nhìn cô nói:
“Thanh Thanh, anh rất vui, rất vui. Anh không biết nên dùng từ ngữ gì để biểu đạt, đã lâu rồi không có ai làm những chuyện này vì anh, Thanh Thanh…”
Diệc Thanh Thanh nghe đến đây, lo lắng anh khổ sở mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy đau thương và đau đớn, không nghĩ tới lọt vào tầm mắt là đôi mắt dịu dàng kèm theo triền miên, trong thâm tình xen lẫn vui sướng.
“Anh… Anh vui thì tốt, em… Em tính toán làm áo len lông thỏ và đôi giày bông bên trong có lông thỏ… Em đã làm một bộ cho mình, vì da thỏ vẫn còn nên em định làm cho anh…”
Diệc Thanh Thanh mạnh miệng nói.
“Anh biết.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh không chịu nổi ánh mắt có thể khiến người ta chết chìm của anh:
“Anh… Anh nhanh đi giày vào, trên mặt đất lạnh, em… Em muốn đi về trước.”
Lần này Vân Cô Viễn không cản cô, nhìn cô biến mất ở ngoài cửa.
Sau đó ngồi trên giường đất, cười ngây ngô rất lâu.
Vết thương anh giấu trong lòng, dường như đang dần được ấm áp của cô vuốt phẳng.
Diệc Thanh Thanh trở lại phòng, khóa cửa lại tiến vào không gian tùy thân, lao lên giường đất ôm gối đầu:
“Diệc Thanh Thanh, sau này mày phải làm sao bây giờ? Như vậy mà mày đã không chịu nổi, quá mất mặt! Huhu, đều tại anh ấy trông quá phạm quy!”
Từ lúc gặp được Vân Cô Viễn, thuộc tính mê trai đẹp tiềm tàng hai đời của cô như bị kích phát, khiến cô đột nhiên không kịp đề phòng.
Vân Cô Viễn giống như cả người treo đầy móc, chỉ cần tới gần một chút linh hồn nhỏ bé của cô đều bị câu đi mất.
“Nhưng mà đã lâu rồi không có người làm quần áo cho anh, vậy đồ anh mặc thường ngày ở đâu ra?”
Niên đại này quá ít trang phục, đồ Vân Cô Viễn mặc trên người hình như không phải kiểu dáng bán bên ngoài, càng giống tự mình làm.
Còn có chăn trên giường nữa, có lẽ là làm từ vải.
Không có người từng làm cho anh, vậy…
Diệc Thanh Thanh giật mình ngồi bật dậy: “Không phải là tự anh làm đấy chứ!”
Nghĩ tới dáng vẻ anh xe chỉ luồn kim, khâu vá quần áo, Diệc Thanh Thanh che kín mặt:
“Thật hiền huệ, càng dễ khiến người ta thích mà!”
…
“Không được, một cô gái như mình kiên quyết không thể không bằng người đàn ông như anh ấy được!” Diệc Thanh Thanh đột nhiên dấy lên ý nghĩ muốn chiến thắng.
Cô nghĩ tới khi Vân Cô Viễn nhận được áo và giày mình làm, cảm thấy đẹp thực dụng còn dễ mặc, hoàn toàn bị tay nghề của cô chinh phục mới được.
Cô lập tức có động lực làm quần áo.
Diệc Thanh Thanh mở sợi len ra, lấy thước đo trong dụng cụ may ở không gian tùy thân.
Thứ này không thể mang ra bên ngoài, chỉ có thể sử dụng sợi len để đo trước, làm ký hiệu, sau đó lấy thước đo chiều dài của sợi len.
Cô cẩn thận đo một lần, cầm lấy cuốn sổ nhỏ ghi chép lại số liệu dáng người của Vân Cô Viễn.
Tuy vừa rồi cô có chút xấu hổ, nhưng cũng may không chậm trễ chuyện chính.
Tuy kế hoạch chỉ làm áo len và đôi giày bông, nhưng cô đều đo chiều dài cánh tay, chiều rộng vai, vòng ngực, vòng eo, chân, cỡ giày ra.
Ngoại trừ vòng mông cô thật sự không có không biết xấu hổ.
Nhưng mà có vòng eo và chiều dài chân, sau này làm quần cũng không lệch quá nhiều.
Đã làm cho mình một lần, lại luyện tập ở hình thức dạy học kỹ năng may nhiều lần, hiện giờ Diệc Thanh Thanh là tay già đời làm áo len và giày.
Nhưng vì không có sai sót, cô lại đến chỗ bà Hoa thiết kế áo và kích cỡ giày, còn nhờ bà ấy xem giúp, chính là tràn ngập thận trọng.