Bắt đầu từ giữa trưa hôm nay, mãi đến buổi tối ngày hôm sau, cô vẫn luôn ở nhà tranh làm áo và giày.
Có máy may, thật sự là làm nhanh hơn nhiều, thủ công làm tốn sức nhất chỉ có khâu vá, cắt thì nhanh.
Bận rộn đến trước khi ngủ ngày hôm sau đã làm xong một chiếc áo len bên trong lót vải bông lông thỏ và một đôi giày bông bên trong có lông thỏ.
Vì đảm bảo khi tặng ở trạng thái hoàn mỹ nhất, Diệc Thanh Thanh thử gấp lại, gấp nó thành từng hàng chỉnh tề, trái phải đối xứng xong, giày thì để bên trên.
“Ừm, hoàn mỹ!” Diệc Thanh Thanh ngó trái ngó phải, cuối cùng cũng hài lòng.
Cẩn thận ôm miếng đậu hũ ra khỏi không gian, đặt nó ở đầu giường đất, để ở vị trí trống bên cạnh gối đầu của mình, sợ đất trên nóc nhà rơi xuống làm nó bị bẩn, còn cầm tờ báo mới phủ lên trên.
Phải biết rằng thường ngày cho dù cô ngủ cũng không dụng tâm như vậy, hơn nữa trên đỉnh đầu chỗ cô ngủ đều trải một tầng vải, làm cái lồng giản dị, không có khả năng có bụi rơi xuống.
Cảm thấy sắp xếp xong, lúc này Diệc Thanh Thanh mới an tâm đi ngủ, tính toán sáng sớm ngày mai nhân lúc không có ai tặng cho anh.
Hôm nay là ngày trong đội chia lương thực, ngoại trừ Lý Mộng Tuyết không lo ăn uống ra, người trong thôn đều đến từ sớm, có xe đẩy thì mang xe đẩy, không có xe đẩy thì cả nhà ra trận đi nhận lương thực.
Bên thanh niên trí thức cũng giống như vậy, hơn nữa bởi vì thanh niên trí thức đều là một mình ở nông thôn, tự mình kiếm tự mình ăn.
Một hai tháng trước khi chia lương thực, túi lương thực của mọi người đã sắp trống rỗng, còn thu hoạch vụ thu rất mệt, đều là thắt lưng buộc bụng, sợ ăn nhiều một bữa sau này không còn.
Hiện giờ cuối cùng cũng có thể nhận lương thực mới, không tích cực mới lạ!
Diệc Thanh Thanh cũng nghĩ tới chuyện này, cho nên hôm nay vì đưa quần áo đã làm xong, cô kết thúc thời gian học tập sớm hơn thường ngày.
Rửa mặt xong, nấu nước, đi ra ngoài gánh nước một chuyến, cửa phòng đối diện mới chậm rãi mở ra.
“Đợi một lát, có đồ cho anh!”
Lúc này trời còn chưa sáng, người khác còn chưa dậy, cơ hội tốt!
Cô nhanh nhẹn gánh nước vào nhà, đặt thùng xuống, sau đó ôm áo gấp chỉnh tề và giày ra.
Cô lén lút nhìn trái nhìn phải một lát, không thấy người khác xong mới nhanh chóng tiến vào phòng đối diện.
Cô đặt đồ vào trong lòng Vân Cô Viễn:
“Đã làm xong, anh thử xem có vừa người không? Nếu có vấn đề gì, em còn có thể sửa lại, bắt đầu mùa đông áo len này mặc ở bên trong, có lông xù xì, không cởi quần áo thì người khác sẽ không nhìn thấy. Nghe nói mùa đông ở nơi này rất lạnh, phải chú ý giữ ấm. Giày này cũng thế, bộ lông đều làm bên trong, bên ngoài không nhìn thấy không khác giày của mọi người lắm, sẽ không hấp dẫn sự chú ý.”
Đã hơn một ngày Vân Cô Viễn không thấy cô, hóa ra là cô vẫn luôn ở trong phòng làm quần áo cho anh?
Chiếc áo này còn chưa mặc lên người, đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
Anh ngoan ngoãn đặt giày lên giường đất, cầm lấy áo len, nhìn thấy đường may chỉnh tề anh vội nói:
“Vất vả cho em rồi, mệt muốn chết rồi đúng không?”
“…” Diệc Thanh Thanh chột dạ sờ mũi, có phải anh hiểu lầm chuyện gì hay không, không phải là cô may từng đường kim mũi chỉ, cô dùng máy may mà!
Cô vội nói sang chuyện khác: “Mau thử kích cỡ xem!”
Vân Cô Viễn tràn ngập yêu thích sờ chiếc áo, cẩn thận mặc vào người, cài cúc áo rồi cử động cánh tay.
Anh phát hiện chiếc áo này có lông thỏ nên hơi dày, còn là áo len, cũng không rộng thùng thình, nhưng khi cử động không cảm thấy khó chịu, vô cùng thoải mái.
Anh lại thử giày, cũng mềm mại thoải mái, không rộng một tấc không chật một tấc, đế cũng mềm mại.
“Thanh Thanh, rất vừa vặn, rất thoải mái, anh chưa từng mặc áo và giày bông nào thoải mái như vậy, so với em mấy đồ anh làm đúng là không lấy ra được.”
Vân Cô Viễn lại cởi áo và giày ra, quần áo gấp cẩn thận, giày thì đế giày đều lau sạch sẽ.
Đợi sau này trời lạnh hơn, anh muốn mỗi ngày mặc đồ Thanh Thanh làm ra ngoài.
Nghe được câu khích lệ của anh, Diệc Thanh Thanh rất vui, tay nghề của cô còn cần nói sao?
Nhưng mà câu nói cuối cùng là có ý gì?
Không lấy ra được cái gì?
Chẳng lẽ anh cũng chuẩn bị đồ cho cô?