Vân Cô Viễn đặt áo và giày vào trong rương xong, thì cầm một món đồ lông xù xì cũng gấp hẳn hoi trên giường đất tới.
“Đây là chăn lông thỏ anh làm, mùa đông lót phía dưới hay là đắp lên đều rất ấm áp, nhưng làm không được tốt bằng giày áo và giày em làm.” Vân Cô Viễn ôm chăn lông thỏ trong tay đưa cho cô: “Đợi anh tích được ít da thỏ, sẽ làm cả giường đất cho em, như vậy có thể lót mọi chỗ.”
Diệc Thanh Thanh ngây ngốc nhận lấy chăn, không nghĩ tới cô cũng có quà, còn là Vân Cô Viễn tự tay làm, lông xù xì, rất to, da thỏ cũng được làm tỉ mỉ, rất mềm mại.
Đây là phải bắt bao nhiêu con thỏ mới làm được!
Nhưng nghe nói anh còn muốn làm thêm cho cô, Diệc Thanh Thanh vội xua tay:
“Có chăn này là được rồi! Mùa đông ở trong phòng cũng thiêu giường đất, không lạnh lắm, nhưng thật ra quần áo đi ra ngoài phải chuẩn bị tốt, em mới chỉ làm áo và giày. Nếu sau này anh kiếm được da thỏ, thì mang tới em làm quần cho anh, hay là mũ găng tay gì đó cũng được!”
Dù sao dùng máy may, mấy thứ này đều đơn giản, không tốn quá nhiều thời gian.
Lần này cô làm áo giày cho Vân Cô Viễn, chiếc áo to trái lại không tốn bao nhiêu thời gian của cô, đa số thời gian là làm giày, một đôi giày phí không ít công.
“Được, sau này anh kiếm được da đều cho em, em cũng làm một ít cho mình, con gái mùa đông vẫn phải chú ý giữ ấm!”
Vân Cô Viễn cảm thấy mình có chút lòng tham, anh biết mình nói như vậy, Thanh Thanh vẫn sẽ chuẩn bị cho anh trước, nhưng lúc này anh giả ngu, Thanh Thanh tự tay làm bất cứ món đồ gì, anh đều đặc biệt đặc biệt muốn.
Anh cũng muốn làm cho Thanh Thanh, nhưng quần áo anh làm ra không mặc thoải mái như Thanh Thanh làm, có thể làm cho cô hình như chỉ có thảm.
Vậy thì đi bắt nhiều thỏ một chút, lót thêm mấy tầng trên giường đất cho Thanh Thanh, ngủ cũng càng mềm mại.
Diệc Thanh Thanh ôm chăn trở về phòng, mở chăn ra.
Đây là rất nhiều mảnh da thỏ ghép thành, còn to hơn chăn của cô.
Đường may cũng rất nhỏ còn đều tăm tắp, tay nghề chỉ kém cô một chút.
“A Viễn đúng là giỏi!” Diệc Thanh Thanh vuốt đường may, cảm thấy hình tượng lạnh lùng ít nói của Vân Cô Viễn trong lòng cô đã sụp đổ.
Anh cao thì cao, nhưng không lạnh chút nào, cho dù là người nào biết anh giỏi may vá như vậy, đều không cảm thấy anh lạnh lùng.
Chăn này xem như để lộ ra thuộc tính cô vợ nhỏ hiền huệ mà anh che giấu đi.
Quá ngượng ngùng, quá đáng yêu!
Loại tương phản này, quả thực khiến người ta muốn ngừng mà không được!
“Mình tìm được bảo bối gì thế này!” Diệc Thanh Thanh che mặt nói, người đàn ông như vậy là giống loài siêu cấp hiếm quý!
“Thanh Thanh, dậy chưa, đi nhận lương thực đi!”
Khi Diệc Thanh Thanh còn đang chìm đắm trong thuộc tính Vân Cô Viễn che giấu, có người gõ cửa phòng, là Tiền Lai Lai.
“Dậy rồi, dậy rồi, lập tức tới ngay!” Diệc Thanh Thanh nhanh chóng giấu chăn đi, lúc này mới đi ra ngoài.
“Người nào cũng không tích cực đi nhận lương thực, có ngốc hay không?”
Tiền Lai Lai lắc đầu, lại đi gõ cửa phòng Lý Mộng Tuyết.
Đồng chí Lý Mộng Tuyết thật sự còn chưa dậy, hai ngày này cô ấy sống cuộc sống như tàn phế, ăn ngủ, ngủ ăn, nhàm chán muốn chết, còn gắp thú bông ở khu vui chơi.
“Lai Lai, chào buổi sáng!” Trần Chí Hòa ở phòng đối diện nghe thấy giọng Tiền Lai Lai, nhanh chóng rời giường mở cửa ra, cười ngây ngô chào hỏi với cô ấy.
“…” Tiền Lai Lai nhìn anh ta một cái với vẻ ghét bỏ: “Mới dậy đúng không, ghèn còn chưa lau sạch kìa!”
Tươi cười của Trần Chí Hòa cứng đờ, lập tức trốn về phòng.
Diệc Thanh Thanh mới đi ra nghe thấy những lời này, chọc eo Tiền Lai Lai: “Cô lại bắt nạt người ta, tôi có thấy ghèn đâu!”
Tiền Lai Lai hừ một tiếng: “Anh ấy cười ngu như vậy, sao tôi có thể nhịn không bắt nạt được?”
“Vậy tôi cũng bắt nạt nhé?” Diệc Thanh Thanh nhịn cười nói.
Tiền Lai Lai liếc mắt nhìn cô với vẻ xấu xa: “Cô muốn bắt nạt thì tìm Vân Cô Viễn đi, anh ấy chắc chắn rất vui lòng!”
“Ha ha ha!” Diệc Thanh Thanh cười, Tiền Lai Lai như vậy là để bụng Trần Chí Hòa, bao che cho con!
Lúc này Tiền Lai Lai mới kịp phản ứng, Diệc Thanh Thanh đang đùa cô ấy: “Diệc Thanh Thanh! Có có bản lĩnh lớn quá rồi nhỉ? Xem tôi thu thập cô không?”
Diệc Thanh Thanh quả quyết chạy trốn, tránh phía sau Lý Mộng Tuyết và Vương Linh Linh mới ra ngoài:
“Cứu mạng! Lai Lai bắt nạt người ta!”