Nhạc cụ Diệc Thanh Thanh chọn sáo, cô thích âm thanh của sáo, quan trọng nhất chính là, sáo càng dễ nhập môn hơn đàn nhị, đàn tranh và đàn cổ, đương nhiên thăng cấp cũng nhanh hơn.
Hội họa Diệc Thanh Thanh chọn cách vẽ phương tây, học từ phác họa và ký họa, so với cách vẽ khác tài liệu này dễ học, học xong cũng có thể phác họa ra một số thứ, ví dụ như cảnh đẹp nào đó cô vẫn luôn đặt trong lòng.
Thư pháp Diệc Thanh Thanh lựa chọn học thư pháp bút đầu cứng trước, tuy cô cũng rất thích bút lông, nhưng hiện giờ thường ngày vẫn dùng bút đầu cứng, thăng cấp cũng đơn giản hơn bút lông nhiều.
Đương nhiên hiện giờ đều vì thăng cấp mới lựa chọn, tính thực dụng cũng đã suy xét, trái lại hứng thú đặt ở cuối cùng.
Đợi sau này có càng nhiều thời gian, hay là điểm đánh dấu đầy đủ, lại có lựa chọn khác cũng không biết chừng.
Tóm lại Diệc Thanh Thanh hoàn toàn là sợ nghèo, điểm đánh dấu luôn không đủ dùng, dựa vào mỗi ngày tăng 1 điểm thực sự là thu không đủ chi.
Hiện giờ không biết kiếm điểm công đức kiểu gì, nhưng dù sao không phải là nên làm việc chăm chỉ để nâng cao kỹ năng của mình sao?
Lúc trước có một yêu cầu 1000 điểm đánh dấu không gian tùy thân cấp 3 có thể gieo trồng vẫy tay với cô.
Bên cạnh có một điểm đánh dấu hình người mỗi tuần cần đánh dấu một lần, không thể đứt đoạn.
Còn có điểm đánh dấu ngân hàng để tích cóp tiền, trạm phế phẩm để tích cóp đồ nội thất, ngoài ra còn có bùa được mùa.
Rời khỏi huyện Thiết Lĩnh này, thì không biết còn có thể gặp lại hay không, có cơ hội cũng phải tích cóp mấy lá.
Khắp nơi đều cần tiêu dùng, không tăng thu giảm chi sao được?
Duy nhất đáng ăn mừng chính là, có năm kỹ năng trình độ giáo viên rất cao lần này, trong khoảng thời gian ngắn cô không cần phát sầu vì kỹ năng.
Ngay cả kỹ năng trung y đều có, sau này đánh dấu kỹ năng ở phương diện này không cần điểm đánh dấu nào cũng đi thử, có thể chuyển từ chế độ bao gồm tất cả sang chế độ chọn lọc.
Giống như kỹ năng gieo trồng, săn thú và may xếp thứ năm hiện giờ, cô không tính toán tốn thời gian vào học tập hình thức dạy học kỹ năng.
Kỹ năng chế tạo đồ gỗ càng là hàng năm ghẻ lạnh.
Phân chia tầm quan trọng, kế tiếp chính là dựa theo phân chí này điều phối thời gian.
Có mạnh mẽ dưỡng nhan an thần hoàn, buổi tối mỗi ngày cô nghỉ ngơi 4 tiếng là đủ, vì duy trì tinh lực dư thừa, giữa trưa còn có thể sắp xếp 1 tiếng ngủ trưa.
Thời gian còn lại, cô chia năm tiếng từ buổi sáng tỉnh ngủ đến 7 giờ ăn cơm sáng cho kỹ năng trung y, 4 tiếng từ ăn cơm sáng xong đến trước khi ăn cơm trưa cho kỹ năng thi đại học.
Ba tiếng sau khi ngủ trưa đến trước cơm tối cho ba kỹ năng trù nghệ, chế nhang và xếp giấy đứng hàng ba, mỗi tiếng có thể điều chỉnh, còn cách một ngày một lần.
Ngày rảnh thì dùng để nghỉ ngơi, xử lý đất phần trăm, hay là lên núi nhặt củi đi săn.
Bốn tiếng sau khi ăn cơm tối, chính là kỹ năng nhạc cụ, hội họa và thư pháp.
…
Quy hoạch như vậy, thời gian sau này lập tức rõ ràng hơn, một loạt kỹ năng được bày ra, trong lòng hiểu rõ cũng dần kiên định hơn.
Mặt ngoài thoạt nhìn mỗi kỹ năng không có nhiều thời gian lắm, nhưng chênh lệch thời gian trong hình thức dạy học kỹ năng, mỗi kỹ năng sẽ tăng gấp đôi thời gian học.
Bảng biểu kế hoạch học tập này sẽ chấp hành từ ngày mai, còn hôm nay, Diệc Thanh Thanh nhìn cuốn sổ nhỏ của mình một lát, tính toán sửa sang lại tư liệu sống tham quan nông trường hôm nay.
Diễn thì phải diễn tới cùng, kết thúc công việc vẫn phải làm.
Còn có thịt khô hun đã xong, có thể rửa sạch sẽ cho vào không gian.
Có kinh nghiệm gửi bài lần trước, bản thảo lần này cô tốn một buổi chiều là viết xong.
Tính toán mấy ngày sau có rảnh thì lấy ra đọc, khác biệt thời gian, ý tưởng và linh cảm cũng khác biệt, nói không chừng tìm được chỗ để sửa.
Lại tìm giáo viên ngữ văn giúp nhìn xem, đợi ngày nào dành thời gian buổi chiều gửi bài đi.
Viết bản thảo xong, cô bắt đầu nấu nước rửa thịt khô.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Diệc Thanh Thanh dựa theo kế hoạch của mình bắt đầu học tập đâu vào đấy.
Chỉ mới qua mấy ngày, ban đêm đột nhiên cảm thấy chăn ngủ kiểu gì cũng không còn ấm nữa, lúc này cô mới ý thức được mùa đông đã tới.
Đám Diệc Thanh Thanh là thanh niên trí thức mới, vốn đều coi như là người phương nam.
Ở trong mắt bọn họ, mùa thu còn có một khoảng thời gian nữa, không nghĩ tới mùa thu ở Đông Bắc ngắn như vậy.