Hơn hai giờ đêm, ngoại trừ Lý Mộng Tuyết còn đang ngủ ngon lành trên giường to nệm cao su trong không gian siêu thị, mọi người suốt đêm khoác áo làm nóng giường đất.
Lúc này đã tới thời gian bình thường Diệc Thanh Thanh tỉnh ngủ dậy học tập.
Tuy cô có thể ở trong không gian nhà tranh bốn mùa như xuân của mình tiến vào hình thức dạy học kỹ năng, nhưng cô vẫn quyết định ở ngoài, làm ấm giường đất thử xem.
Giường đất trong không gian nhà tranh của cô là vĩnh viễn không cần làm ấm, nhiệt độ phòng không cho phép, cũng chính là dùng để trang trí.
Không thể không nói, giường đất đúng là phát minh vĩ đại nhất.
Cảm nhận được giường đệm trong chăn dần ấm lên, Diệc Thanh Thanh thoải mái lăn một vòng.
Cơ thể nằm trong chăn, tinh thần chạy tới chỗ ông Dịch, vẫn học đến 7 giờ sáng, cô mới rời giường.
Trời cũng sáng càng muộn, bên ngoài còn chưa sáng lắm.
Trời lạnh mọi người đều không mở cửa, hay lượn lờ ở ngõ nhỏ.
Nếu có chuyện gì cũng là võ trang đầy đủ mới ra, nhanh tay nhanh chân đi làm việc, ngõ nhỏ lập tức vắng vẻ hơn.
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn thường ngày chỉ khi đi ra ngoài múc nước mới đi cùng nói chuyện, sau đó chính là mỗi tuần dạy nấu cơm một lần, ở phòng Vân Cô Viễn hay là phòng cô, cũng chỉ ăn bữa cơm xong thì tách ra.
Thời tiết rét lạnh trực tiếp tăng mức độ khó khăn của con đường theo đuổi vợ của người nào đó.
Thính lực của Vân Cô Viễn rất tốt, dựa vào động tĩnh nắm chắc được quỹ đạo hoạt động hằng ngày của Diệc Thanh Thanh, mỗi ngày còn có thể gặp một lần, một tuần có thể ăn chung một bữa cơm.
Tuy Trịnh Hiểu Long cũng rất gian nan, nhưng vì có thân phận bạn trai chính thức, đón đưa bạn gái là chuyện đương nhiên, mặc gió rét cũng phải đi theo Lý Mộng Tuyết mỗi ngày tới huyện thành.
Lý Mộng Tuyết cũng rất liều mạng, vẫn kiên trì mỗi ngày đến huyện thành, cho dù có xe đạp nhưng thời tiết lạnh như thế, cũng không chịu nổi.
Diệc Thanh Thanh nhìn tiến độ trong cuốn sách màu vàng, Lý Mộng Tuyết đã bắt đầu phát triển offline, liên hệ với nhà phân phối nhỏ.
Đã móc nối với đồng chí Tiêu mua tivi của cô.
Người anh em này vì nguyên nhân không biết tên mất công việc như trong nguyên thư, bắt đầu trà trộn vào chợ đen.
Diệc Thanh Thanh suy đoán, có khả năng anh ta dựa vào chức vụ, lén giao dịch vật phẩm kiếm giá chênh lệch bị lộ.
Dù sao ở thời đại này, công việc có thể truyền cho đời sau, trừ phi phạm sai lầm, bình thường đều sẽ không đuổi việc.
Hiện giờ cuốn sách màu vàng đã thành trò tiêu khiển hằng ngày của cô hiện giờ, giống như là đọc tiểu thuyết.
Gần đây hằng ngày chính là Lý Mộng Tuyết bán được bao nhiêu đồ, kiếm lời bao nhiêu tiền, tiền tiết kiệm nhanh chóng tăng lên.
Tuy Diệc Thanh Thanh nhìn rất hâm mộ, nhưng cô không muốn noi theo.
Dù sao số tiền này không dễ kiếm, lần đó bán tivi, Diệc Thanh Thanh đã thể nghiệm được loại cảm giác lo lắng đề phòng, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, cho dù tiền bán tivi rất thơm, cô cũng không muốn thể nghiệm lần nữa.
Ở trên ý nghĩa nào đó, số tiền mà Lý Mộng Tuyết kiếm được cũng rất vất vả, hai ngày trốn vụ nhỏ, ba ngày trốn vụ lớn, luôn là lượn lờ ở trên bị phát hiện và mạo hiểm chạy thoát.
Diệc Thanh Thanh đọc sách mà kinh hồn táng đảm, khỏi phải nói Lý Mộng Tuyết là đương sự.
Mỗi ngày Trịnh Hiểu Long đón đưa cô ấy, tuy tới huyện thành hai người tách ra, nhưng thời gian dài như vậy anh ta vẫn sẽ phát hiện ra một số thứ.
Lý Mộng Tuyết ngụy trang thực sự không tệ, nhưng người quen thuộc với cô ấy vẫn sẽ phát hiện ra được manh mối.
Trịnh Hiểu Long đã đoán được cô ấy dựa vào buôn đi bán lại ở chợ đen kiếm tiền, chẳng qua không biết nguồn hàng hóa của cô ấy ở đâu ra.
Nhưng mà lần này Trịnh Hiểu Long hiếm khi nhớ tới lời Vân Cô Viễn nói, cho đối phương chút không gian, không vạch trần chuyện này.
Dưới cái nhìn của anh ta, Lý Mộng Tuyết là vì trong nhà không đáng tin cậy, mới phải dùng phương thức mạo hiểm như thế, anh ta vô cùng đau lòng.
Anh ta nói bóng nói gió muốn giúp cô ấy, nhưng đều bị Lý Mộng Tuyết vòng trở về, chỉ có thể kiên trì đón đưa cô ấy, đảm bảo an toàn của cô ấy.
Mỗi ngày bị gió lạnh thổi mạnh, mặt hơi khô.
Nhưng mà vì được Lý Mộng Tuyết đưa kem dưỡng da, trái lại vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Cho nên bên Trịnh Hiểu Long khổ da tim ngọt, Trần Chí Hòa thì thảm.
Không biết được hướng đi của Tiền Lai Lai, cô ấy trốn trong phòng làm mèo ngủ đông, Trần Chí Hòa không có lý do gì đi tìm cô ấy, mỗi ngày gặp được Tiền Lai Lai chỉ có thể dựa vào vận may, suýt nữa ở trong phòng buồn bực ra bệnh.