Bọn họ nói nhỏ thì nói nhỏ, nhưng bệ bếp chỉ rộng như thế, Diệc Thanh Thanh vẫn có thể nghe thấy được đại khái.
Mà A Viễn, Diệc Thanh Thanh nhìn anh một cái, vành tai đỏ rực kia, có lẽ còn nghe thấy rõ hơn cô.
Hai bọn họ căn bản còn chưa chính thức xác nhận quan hệ, vậy mà thành tình nhân mẫu mực trong mắt những người khác, Diệc Thanh Thanh cũng rất bất đắc dĩ.
Chưa chính thức xác nhận quan hệ lấy đâu ra tình yêu mãnh liệt, đương nhiên cũng chưa từng có mãnh liệt xúc động.
Lúc này đang nấu món hầm, Vân Cô Viễn còn có thể trông giúp cô, trong lúc này Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn băm xong nhân sủi cảo cần dùng lúc chiều, đến lúc đó là cán bột gói là xong.
Dần dần mùi thơm của gà hầm khoai tây trong nồi tản ra.
Diệc Thanh Thanh đặc biệt lựa chọn con gà mái nhiều thịt nhất trong gian nguyên liệu nấu ăn, sau đó còn thêm nhiều khoai tây, tràn đầy nồi to, đủ cho mọi người ăn no.
Mùi thơm câu đám Lý Mộng Tuyết không còn nghĩ tới chuyện ăn dưa.
Cả đám chảy nước miếng.
“Thơm quá!”
“Ngửi mùi đã thơm như vậy, ăn vào sẽ có mùi vị gì!”
“Thanh Thanh, còn bao lâu nữa mới xong, tôi đói bụng!”
“Nhanh thôi, không cần các cô nhóm lửa nữa, lên giường đất ngồi đi, xới cơm ra đồ ăn sẽ tới ngay.” Diệc Thanh Thanh thấy đã tới thời gian, còn dùng đũa đâm vào thịt gà, không phải đặc biệt mềm nát, còn hơi dai một chút, đều là người trẻ tuổi ăn như vậy càng có mùi vị.
Lúc này không còn ai chen chúc ở đây xem diễn nữa.
Cả đám nhanh chóng chạy đi, ăn cơm không tích cực tư tưởng có vấn đề, còn là đồ ăn thơm như vậy, cần thiết làm nhanh lên.
Vân Cô Viễn cầm hai bát tráng men to tới, Diệc Thanh Thanh múc đồ ăn trong nồi ra.
Cuối cùng còn thêm hai gáo nước vào trong nồi, dùng củi dư lại đun, lát nữa còn có thể dùng nước này rửa bát.
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn mỗi người bưng một chậu gà, đặt lên trên hai bàn cạnh nhau trên giường đất.
“Mau tới mau tới đây đi, Thanh Thanh là đại công thần hôm nay, ngồi ở chính giữa, đồng chí Vân ngồi bên cạnh cô ấy!” Lý Mộng Tuyết vỗ vị trí bên cạnh thúc giục mọi người.
Bởi vì bàn trên giường đất dựa gần rìa giường đất, mỗi bên có hai người ngồi, bên trong dài hơn có ba người ngồi, nên hai vị trông hiện giờ đều ở bên trong, giữa Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô biết ngay mà, dưa này vẫn là không thể để người ta ăn quá nhiều!
Lý Mộng Tuyết vỗ giường bạch bạch, kích động muốn chết, muốn Diệc Thanh Thanh ngồi cùng Vân Cô Viễn.
Trịnh Hiểu Long ngồi cách cô ấy tận hai vị trí tâm trạng không tốt như thế, nhưng vẫn phải nhịn đau phối hợp, tức giận thúc giục Vân Cô Viễn:
“Người anh em, nhanh lên, chuẩn bị ăn cơm rồi!”
Vân Cô Viễn liếc mắt nhìn Diệc Thanh Thanh một cái, Diệc Thanh Thanh không muốn để đám Lý Mộng Tuyết chế giễu, nói thẳng:
“Ngồi thì ngồi!”
Cô dẫn đầu ngồi xuống vị trí chính giữa, Vân Cô Viễn cũng ngồi sát ngay bên cô.
Diệc Thanh Thanh ngồi rất dứt khoát, rất đẹp, nhưng sau khi Vân Cô Viễn ngồi xuống, mùi thơm của nhang khói trên người anh như có như không truyền tới, còn đầu gối dán sát nhau, thỉnh thoảng cánh tay cũng chạm nhau, khiến cô lặng lẽ đỏ mặt.
Dường như ngoại trừ lúc trước xuống nông thôn ngồi xe bus chen chúc, còn có lần trước trời mưa anh che mưa cho mình ra, bọn họ chưa từng dựa gần lâu như vậy, còn có tiếp xúc tay chân.
“Ăn đi!”
Cuối cùng mọi người ngồi xuống, cơm của mỗi người đều xới đầy, còn có hai bát tráng men to như chậu nhỏ đựng đầy gà hầm khoai tây, là chân chính có thể ăn một bữa no.
Khi Diệc Thanh Thanh còn vì cách Vân Cô Viễn quá gần nên có chút không được tự nhiên, không quen lắm, những người khác đã bưng bát lên ra tay với thịt gà.
Cô vốn đang ôm may mắn vì lực chú ý của mọi người tập trung vào đồ ăn ngon, không ai phát hiện ra khác thường của cô, sẽ không quá xấu hổ, cô có thể lặng lẽ ổn định một lát.
Nhưng mà khi nhìn thấy mọi người như sói đói vồ mồi, Diệc Thanh Thanh lập tức quên hết mọi chuyện, lại không ăn cô sợ mình chỉ được ăn mỗi khoai tây.
Đương nhiên là nói hơi khoa trương, mọi người ăn uyển chuyển hơn các hương thân ăn trong bữa tiệc của thôn lần đó nhiều, đều là gắp một miếng, ăn hết lại gắp một miếng.
Nhưng mà không chịu nổi tốc độ ăn thịt của mọi người hơi nhanh, còn có đoạt đồ ăn rất náo nhiệt, Diệc Thanh Thanh không gia nhập thì đúng là có lỗi với dục vọng thắng bại của cô.
Quả nhiên khi có người đoạt với bản thân, đều thơm hơn ăn một mình, dễ ăn no căng.