Còn có Chu sư phụ, Ôn sư phụ ở dương thế, còn có các giáo viên cấp 3, Diệc Thanh Thanh không có biện pháp đi tiếp xúc.
Cô Trịnh Tri Âm dạy cô thổi sáo, thầy Lâm Nhất Bạch dạy cô vẽ tranh, thầy Vương Văn Dương dạy cô thư pháp, còn có thầy Dịch Kỳ dạy cô trung y chết ở nơi như vậy, không biết có hậu đại dám mạo hiểm tế bái hay không.
Dựa theo lời Bạch sư phụ nói, con cháu hậu bối tế bái tổ tiên đốt mấy thứ này, chỉ cần làm nghiêm túc thành kính ở âm thế thực sự có thể nhận được.
Trái lại cuộc sống của những cô hồn dã quỷ không có người té bái, e rằng cũng không dễ chịu lắm.
Mấy năm nay tình thế không tốt, hóa vàng mã tế bái đều phải che giấu, cửa hàng bán mấy thứ này thì càng không có.
Có khả năng không chỉ người ở dương thế quá vất vả, có lẽ người ở âm thế cũng túng quẫn.
Hiện giờ kỹ năng xếp giấy của Diệc Thanh Thanh là cấp ba, xếp một ít kim nguyên bảo chất lượng thượng thừa là không thành vấn đề, hi vọng các giáo viên chịu khổ ở dương thế, trước khi âm thọ chưa hết có thể hưởng phúc.
Giấy lá vàng này cũng nhắc nhở cô, cô nên đến hiệu sách mua ít giấy bóng, giấy này vừa mỏng vừa mềm, còn rất rắn chắc, giá cả cũng rẻ.
Bình thường mọi người mua đều là dán cửa sổ dán thủy tinh, còn có đứa bé cầm làm bảng chữ mẫu.
Chất liệu giấy này dùng để xếp giấy còn tính thích hợp, nhưng mà chỉ có màu trắng.
Chẳng qua chuyện này không làm khó được cô.
Cô lại mua một ít bột màu tự pha màu kiểu cũ thường dùng để vẽ quảng cáo lúc này, đến lúc đó tự mình tô màu, vẽ hoa văn là được, kỹ năng hội họa này cũng là điểm cộng đối với kỹ năng xếp giấy của mình.
Đến lúc đó cô sắp xếp một đống biệt thự cao cấp cho các sư phụ của cô, lại dựa theo nghề nghiệp sở thích của mỗi người đưa cho bọn họ nhạc cụ, bảng vẽ, giấy và bút mực.
Như vậy trong lòng cô cũng thoải mái hơn chút, các giáo viên của cô thực sự đều là kinh tài tuyệt diễm, chẳng qua thời đại này cô phụ bọn họ.
Mấy thứ này ở mặt ngoài tuy không có vấn đề gì, nhưng mua giấy bóng kính hơi nhiều, tùy tiện mang về nhà người khác hỏi thì có thể trả lời qua loa, nhưng truyền tới lỗ tai mẹ cô thì không dễ ăn nói.
Cho nên trước khi về nhà cô tìm hẻm nhỏ không có ai cho vào không gian.
Lợi dụng khi có người ngoài, khi tiến vào hình thức học tập kỹ năng hệ thống sẽ nhắc nhở một chút quy luật này, không cần lo lắng bị người ta phát hiện.
Diệc Thanh Thanh trở về nhà trước khi nhà máy nghỉ giữa trưa, làm cơm trưa đơn giản.
Không lâu sau cha mẹ cô còn có anh trai đều tan làm trở về, Tiểu Tuệ cũng được ôm trở về, nói là năm sau lại đưa qua.
Bởi vì Diệc Thanh Thanh nói phải làm đôi giày bông cho bọn họ, lúc này mẹ cô còn mang theo ít vải bị lỗi trở về.
Cả nhà vừa mới ăn cơm xong, còn đang thu dọn bát đũa, thím Mã tới cửa.
Chuyện này cả nhà Diệc Thanh Thanh đã sớm có chuẩn bị, lúc này cũng khách sáo mời thím Mã ngồi xuống.
Diệc Thanh Thanh đi rót cốc nước ấm cho bà ấy.
“Hương Lan, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, hôm nay tôi tới là tới làm mai, bà xem Chí Cường là một người đàn ông, chăm sóc đứa bé thực sự không dễ dàng. Cháu gái tôi Xuân Mai thì không còn chồng, bị nhà chồng không có lương tâm đuổi đi, còn dẫn theo một đứa con gái, thực sự không sống nổi nữa. Tuy lớn hơn Chí Cương ba tuổi, nhưng gái hơn ba như ôm gạch vàng, mấy ngày này mọi người cũng thấy rồi đấy, Xuân Mai rất giỏi chăm sóc đứa bé, việc trong nhà cũng có thể xử lý được, cưới về tuyệt đối không lỗ!”
Thím Mã ngồi xuống là nói thẳng vấn đề ý đồ đến.
Triệu Hương Lan là người có quyền lên tiếng nhất nhà bọn họ, nghe thím Mã nói như vậy, thì không có chút không kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn gật đầu, khiến thím Mã cho rằng chuyện hôm nay sẽ thành.
Không nghĩ tới thím Mã vừa mới nói xong, Triệu Hương Lan thở dài một hơi.
“Làm khó bà nhọc lòng vì Chí Cương rồi, chuyện Lưu Mỹ Lệ bà cũng biết, ầm ĩ quá mức khó coi, tạo thành thương tổn không nhỏ cho Chí Cương nhà tôi, tạm thời không có tâm trạng lại tìm thêm người mới. Hơn nữa thường ngày bà chăm sóc Tiểu Tuệ chúng tôi cũng yên tâm, những lúc khác Chí Cương tự mình học chăm sóc, cũng coi như gánh vác chút chuyện này, để trưởng thành hơn. Cho nên chuyện này tạm thời không vội, không chậm trễ Xuân Mai.”
Những lời này vô cùng khách sáo.
Tuy thím Mã cảm thấy điều kiện của cháu gái mình kém Diệc Chí Cương không ít, nhưng lúc trước điều kiện nhà Lưu Mỹ Lệ như vậy mà bọn họ đều có thể tiếp nhận, cháu gái bà ấy mạnh hơn người phụ nữ kia nhiều.