Nhưng người ta nói lúc trước ầm ĩ khó coi, nhất thời chưa thể hoàn hồn lại, đây cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa bọn họ còn nói tin tưởng mình trông Tiểu Tuệ, chuyện này vô cùng thoải mái.
Bà ấy như vậy cũng có thể nói là quên mình vì người, nếu Diệc Thanh Thanh không kết hôn, bà ấy còn trông Tiểu Tuệ thêm mấy năm, ít ra cũng có thu nhập.
Nếu thực sự kết hôn, vậy thì bà ấy còn tổn thất một khoản!
Chính vì chuyện này, vợ con trai còn trong tối ngoài sáng nói mấy lần bà ấy đừng xen vào việc của người khác, nhưng mà vì cuộc sống của Xuân Mai không quá tốt mới muốn giúp đỡ.
Thôi, Diệc gia không đồng ý thì thôi.
Xuân Mai đúng là không đợi được, nếu không phải bà ấy ngăn cản, hôm nay cô ta tự mình tới cửa.
Vì thế thím Mã cũng không còn tâm tư này:
“Được, vậy chuyện này cũng coi như tôi chưa từng nói, chẳng qua điều kiện nhân phẩm tính cách của Chí Cương đều không kém, đừng vì chuyện lúc trước mà phá hỏng nhân duyên. Vẫn nên sớm tính toán tìm người mới một chút, lúc này chậm trễ một chút không sợ, nhưng cần đánh bóng đôi mắt!”
Những lời này thực sự là vì tốt cho anh ta, Diệc Chí Cương cười đáp:
“Thím yên tâm, lúc này cháu không ngoan cố nữa, phải qua cửa ải của cho cha mẹ cháu, chậm rãi tìm kiếm luôn có thể tìm được.”
…
Thím Mã tới cửa, toàn bộ hành trình chưa tới 20 phút đã rời đi.
Chuyện của Mã Xuân Mai xem như dừng tại đây, Diệc Chí Cương thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hương Lan nhìn anh ta đột nhiên hỏi: “Chí Cương, con nói nghe xem, vì sao mẹ chướng mắt Mã Xuân Mai này?”
Diệc Chí Cương vừa mới thả lỏng lại thấp thỏm.
Vì sao à?
Thực ra anh ta cũng có chút không hiểu, dưới cái nhìn của anh ta, Mã Xuân Mai này cũng không có điểm nào không tốt.
Chẳng qua vì đời này khi lần đầu tiên anh ta đối nghịch với trong nhà cưới Lưu Mỹ Lệ, anh ta cũng cảm thấy Lưu Mỹ Lệ là người tốt, khiến hiện giờ ánh mắt anh ta nhìn người khác không còn tự tin nữa.
Mẹ anh ta nói như vậy chắc chắn là có chỗ không ổn.
Trái lo phải nghĩ, nhớ tới lúc trước mẹ anh ta từng nhắc nhở anh ta lời đồn, anh ta lập tức có cảm giác:
“Có phải vì bát tự còn chưa xem xét đã bị đồn linh tinh hay không? Nhưng mà không phải cô ta truyền ra mà… Mẹ, rốt cuộc là vì sao, mẹ mau nói đi ạ!”
Triệu Hương Lan thở dài, đứa con trai này của bà ấy ấy à, trong mắt không có người xấu, không có biện pháp, đều là do người mẹ như bà ấy dạy dỗ không tốt, chỉ có thể dạy lại dần.
“Lời đồn đúng là không phải do cô ta truyền, nhưng mà do cô ta tạo thành. Cô ta ôm Tiểu Tuệ lượn lờ bên ngoài, người khác hỏi đều nói mình thích trẻ con, hợp ý với Tiểu Tuệ, người nào có thể vô duyên vô cớ hợp ý với đứa bé? Hơn nữa cô ta lại không có nhiều thời gian rảnh, đâu có ai có nhiều thời gian ở chỗ thân thích chăm sóc một đứa bé xa lạ như thế? Làm như quên mình vì người?
Nói nghiêm trọng một chút, cô ta có thể là cố ý chế tạo lời đồn này, đến lúc đó nói không chừng còn trả đũa, nói chúng ta phá hỏng thanh danh của cô ta!
Nếu cô ta thực sự không cố ý, đã không có dụng tâm hiểm ác như vậy, người này chính là không biết đúng mực, còn quá nóng lòng. Hơn nữa hành động để con ở nhà mặc kệ của cô ta có chút không hợp với biểu hiện thích đứa bé của cô ta, đứa bé kia mới 3 tuổi, cô ta có thể nửa tháng không về, ném đứa bé trong nhà, rõ ràng là so với chăm sóc con mình, cô ta càng muốn nhanh chóng tìm kiếm nhà kế tiếp.
Loại người như vậy thoạt nhìn không có sai lớn lắm, nhưng mà làm người quá tệ.
Con lại tìm vợ, điều kiện gia thế chúng ta có thể hạ thấp yêu cầu một chút, nhưng mà làm người thì không thể hạ thấp.
Mã Xuân Mai như vậy, không được!”
Diệc Chí Cương nghe mẹ phân tích nhiều như vậy, cộng thêm thực sự có đạo lý, đã bội phục mẹ anh ta, lại cảm thấy tâm tư của người này quá phức tạp, nếu mọi người đều vô cùng đơn giản, hào phóng thoáng một chút thì tốt.
“Tính tình của con hiền lành, mẹ tìm kiếm, là muốn tìm cho con cô gái ánh mắt độc ác, phẩm tính tốt mới được, như vậy sau này con hồ đồ, bên cạnh còn có người đề điểm, không thể dựa vào mẹ cả đời nhìn giúp con được.” Thực ra Triệu Hương Lan cũng nhọc lòng chuyện này, chẳng qua cô gái tốt khó tìm, đặc biệt là con trai bà ấy từng kết hôn, còn có con gái, vậy thì càng khó.
“Mẹ, mẹ nói như vậy không phải là nói mẹ sao?” Diệc Chí Cương gãi đầu.
“…”Triệu Hương Lan vỗ đầu con trai một cái: “Con tưởng bở! Kiểu như mẹ, cũng không thể coi trọng con!”
“Phốc ha ha!” Diệc Thanh Thanh không nhịn được cười to, còn tò mò hỏi bà ấy: “Cha, sao lúc trước cha theo đuổi mẹ tới tay được vậy? Truyền thụ ít kinh nghiệm cho anh trai con với!”