Diệc Kiến Thiết sờ mũi, liếc mắt nhìn vợ ông ấy một cái không nói gì.
Triệu Hương Lan xua tay, nói sang chuyện khác:
“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, đều về phòng trang điểm đi, chiều hôm nay chúng ta đi chụp ảnh gia đình!”
Diệc Thanh Thanh nhìn mẹ cô, lại nhìn cha cô, không thích hợp!
Luôn cảm thấy chuyện tình yêu của hai bọn họ không đơn giản!
Nếu không sao mẹ cô cứng ngắc nói sang chuyện khác như thế?
Như vậy không phải lạy ông tôi ở bụi này sao?
Thực sự quá tò mò!
…
Ảnh gia đình là lúc trước đã nói trong thư.
Khi Diệc Thanh Thanh còn nhỏ, cả nhà cũng từng chụp một lần, sau này không chụp nữa.
Lần này là Diệc Thanh Thanh gửi ảnh chụp về nhà nhắc nhở Triệu Hương Lan, không gặp con gái, có bức ảnh cũng tốt, còn có thể để con gái mang một bức ảnh đi, nhớ thì lấy ra ngắm.
Tiệm chụp ảnh ở huyện Nam Bình tên là tiệm chụp ảnh sắc hồng, lần này bọn họ chụp ảnh ở trong tiệm.
Triệu Hương Lan và Diệc Kiến Thiết ngồi trên ghế phía trước, Tiểu Tuệ ở trong lòng Triệu Hương Lan, Diệc Thanh Thanh và Diệc Chí Cương đứng phía sau bọn họ.
“Tách” một tiếng, bức ảnh được chụp xong.
Hẹn rửa ba bức ảnh, Diệc Thanh Thanh và Diệc Chí Cương mỗi người một bức, còn lại để cho hai ông bà.
Chụp ảnh tương đối nhanh, khi trở về vẫn còn sớm, cả nhà cùng nhau bắt đầu dọn dẹp vệ sinh trong ngoài.
Sáng ngày hôm sau lại là cả nhà cùng nhau ra trận, mang theo sổ hộ khẩu và phiếu lương thực, mỗi hộ có thể mua nửa cân lạc, hai lạng rưỡi đường trắng, 1 cân thịt, còn có hai lạng rưỡi hạt dưa ở cửa hàng thực phẩm phụ, ở trạm lương thực còn mỗi người một lạng dầu đậu nành, hai lạng rưỡi gạo, nửa cân bột mì.
Đối với một gia đình có dân số ít như nhà Diệc Thanh Thanh, nếu dựa theo hộ gia đình cung ứng đồ thì tính là “kiếm lời”, nhưng dựa theo số người cung ứng vẫn là nhà có nhiều người có lời hơn.
Nhưng mà chuyện lương thực của Diệc Thanh Thanh đã chuyển tới đại đội thôn Hưởng Thủy, cô không được tính bên trong.
Trừ chuyện này ra, còn có một ít đồ khoảng thời gian này không cần phiếu, không giới hạn số lượng, dùng tiền là mua được.
Ví dụ như “đường Cuba”, “táo Iraq”, còn có một ít cá tôm và đồ ăn linh tinh.
Nhưng mà tuy không giới hạn số lượng, mỗi ngày đồ chỉ có như vậy, đương nhiên tới muộn sẽ không còn, cho nên cơ bản đều là cả nhà ra trận, trời còn chưa sáng đã đi xếp hàng.
Người trên đường xã rất náo nhiệt, tươi cười đầy mặt.
Diệc Thanh Thanh cũng bị bầu không khí như vậy cảm nhiễm.
Bầu không khí mấy năm nay khá hơn mấy năm trước nhiều.
Lại nhìn mấy năm trước, tết âm lịch đều không được nghỉ, làm “mừng năm mới chiến đấu hóa”, ngay cả câu đối xuân cũng lưu hành dán “30 không ngừng chiến, mùng 1 tiếp tục làm”.
Diệc Thanh Thanh cũng nhớ rõ lúc ấy, cô và anh trai cô đều là một người đi theo mẹ, một người đi theo cha, ở nhà ăn của nhà máy ăn cơm tất niên.
Mấy năm nay bọn họ ăn tết ở nơi này mới nghỉ, nhưng chỉ nghỉ mấy ngày.
Nghe nói nơi khác còn không được nghỉ.
Tuy lúc đó phần lớn tập tục bị vứt bỏ, chỉ có dán câu đối xuân và ăn bữa cơm đoàn viên là vẫn giữ lại.
Ăn tết với người nhà, thực sự là có cảm giác khác biệt với ăn tết cùng bạn bè.
Ông bà nội, ông bà ngoại của Diệc Thanh Thanh đều không còn trên đời, ít đi thăm thân thích hơn, ăn tết nhàn hơn nhà người khác nhiều.
Cơm tất niên năm nay là Diệc Thanh Thanh làm đầu bếp, anh trai cô làm trợ thủ cho cô.
Cha mẹ cô hiếm khi nhàn rỗi, ngồi một bên nghe tiết mục giải trí, vừa ăn điểm tâm hạt vừa nhìn con cái bận rộn.
Đêm 30, cả nhà ngồi cùng nhau, trên bàn hiếm khi có cơm tẻ, đồ ăn cũng vô cùng phong phú.
Có thịt có rau, còn có lạc đặc biệt làm cho cha cô nhắm rượu.
Sau khi ăn xong ngoại trừ đồng chí Tiểu Tuệ còn nhỏ tuổi, những người khác của Diệc gia đều đón giao thừa.
Diệc Kiến Thiết cầm cờ tướng ra chơi với con trai, Diệc Thanh Thanh và Triệu Hương Lan thì ở bên cạnh nhìn kiêm quấy rối, thời gian nhoáng cái trôi qua.
Khi đồng hồ treo tường ở đại sảnh kêu “tinh tinh” mười hai cái, cuối cùng năm mới cũng tới.
Triệu Hương Lan ngáp một cái thúc giục bọn họ nhanh đi ngủ.
Thường ngày Diệc Thanh Thanh ít khi thức tới lúc này, hưng phấn qua đi, sau đó dựa vào ý chí chống đỡ, nhưng lúc này cô hoàn toàn tỉnh táo lại.
[Phát hiện điểm đánh dấu giới hạn vào đêm giao thừa, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu hay không?]
Khi đồng hồ treo tường vang lên tiếng chuông đầu tiên báo hiệu 12 giờ, phía dưới lại đột nhiên xuất hiện một địa điểm đánh dấu màu đỏ rực.
Điểm đánh dấu còn lấp lóe, giống như sợ người ta không thấy.
Còn là điểm đánh dấu giới hạn, nghĩ tới phần quà rất có lời đánh dấu được khi ở trên xe riêng của thanh niên trí thức, lần này Diệc Thanh Thanh tuyệt đối không bỏ qua.