“Tôi không tốt, tôi không tốt chút nào, hôn ước này là cha tôi dùng mạng đổi lấy, bác trai bác gái cũng vì hôn ước này mới thích tôi, chăm sóc tôi, mẹ tôi càng như vậy… Không có hôn ước này, thì không có ai thích tôi, tôi không thể từ bỏ, cần phải gả cho anh ấy, thực sự rất xin lỗi.” Có thể là cảm nhận được ý tốt của đám Lý Mộng Tuyết, giọng điệu nói chuyện của Trần Như Như hiếm khi lộ ra chút dao động, không phải mọi chuyện đều thờ ơ, không có chút gợn sóng như trước.
“Vết thương trên người cô có phải do mẹ cô làm hay không?” Tiền Lai Lai nhạy bén bắt giữ được tạm dừng trong lời nói của cô ấy.
“Là tôi không tốt, là cha tôi dùng mạng đổi lấy hôn ước mà tôi không giữ được, mẹ không phải cố ý.” Trần Như Như vội vàng lắc đầu.
“…”
Lý Mộng Tuyết quên cả khóc:
“Trần Như Như, có phải cô ngốc hay không! Ân cứu mạng của cha cô đổi lấy người đàn ông không quan tâm cô có gì tốt? Nếu là tôi, tôi sẽ đòi một khoản tiền, tự mình ăn sung mặc sướng không tốt sao? Nếu cha cô còn sống, cũng không muốn nhìn thấy con gái mình đầy người là vết thương ấm ức mà sống đúng không?”
“Tôi không biết! Tôi không biết!” Trần Như Như lắc đầu mãnh liệt, cô ta thực sự có thể như vậy sao?
Không thể, mẹ không đồng ý, chỉ có gả cho anh Trịnh bà ấy mới vui sướng.
Diệc Thanh Thanh vẫn luôn không nói chuyện, nhưng mà lưu ý miêu tả trong cuốn sách màu vàng, muốn thông qua hoạt động tâm lý của Trần Như Như, biết rõ điểm mấu chốt ở đâu, hiện giờ cuối cùng cũng thấy được.
Diệc Thanh Thanh ôm cô ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta, trấn an cô ta, đợi cảm xúc của cô ta ổn định lại, mới nói:
“Một người mẹ đáng giá để đứa bé hiếu thuận, bảo vệ sẽ không ngược đãi con mình như thế, càng không cưỡng ép con mình gả cho một người căn bản không thích cô ấy. Có đôi khi người khác không yêu chúng ta, chúng ta càng phải yêu bản thân, hiện giờ nơi này cách Hải Thị xa vạn dặm, mẹ cô không ở đây nên cô không cần phải sợ. Cô cẩn thận suy nghĩ xem, mình thực sự thích Trịnh Hiểu Long, muốn gả cho anh ta sao?”
“Tôi… Tôi không… Không biết…” Sâu trong lòng Trần Như Như là không thích anh ta, mọi chuyện đều chỉ vì hôn ước trầm trọng, hơn nữa cô ấy không dám cãi lời mà thôi.
Chỉ cảm thấy rất hâm mộ mấy cô gái này, nếu cô ấy cũng có thể trở thành người như mấy bọn họ thì tốt.
Diệc Thanh Thanh thấy được hoạt động tâm lý của cô ấy.
“Tạm thời không nghĩ rõ cũng không quan trọng, hiện giờ cô đã thoát khỏi Hải Thị, nơi này không có người ép buộc cô làm loại chuyện này, cô có thể suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc là mình muốn cuộc sống thế nào.”
Trần Như Như ừm thật nhỏ một tiếng, mình muốn cuộc sống thế nào ư?
Thực sự có thể sao?
Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, thái độ thả lỏng thì tốt, bản thân cô ta có thể đứng dậy hay không rất quan trọng, nhưng không phải trong chốc lát có thể thay đổi được, còn phải từ từ mới được.
Cả người mẹ ngược đãi cô ta nữa, chuyện này còn phải giao cho Trịnh Hiểu Long đi làm, dù sao chuyện này cũng là anh ta nợ người ta.
Anh ta có được cuộc sống tốt đẹp như vậy, là cha người ta dùng mạng đổi lấy, anh ta hưởng thụ phúc lợi, lại muốn chạy trốn trách nhiệm, đúng là không có tí trách nhiệm nào.
Tuy chuyện yêu đương không thể cưỡng cầu, nhưng ít ra anh ta nên bảo vệ con gái người ta sống tốt, mà không phải bị ngược đãi thành như vậy còn không biết.
Diệc Thanh Thanh không cần nghĩ cũng biết, người mẹ kia của cô ta chắc chắn là cũng si ngốc đối với hôn ước, cưỡng ép Trần Như Như tiếp cận Trịnh Hiểu Long, không tiếc ra tay tàn nhẫn với con gái mình nhiều năm như vậy, Trần Như Như mới thành ra như thế.
“Còn chưa ăn cơm trưa đúng không, chỗ chúng tôi còn có bát cơm chiên chưa ăn, cô ăn trước đi!” Lý Mộng Tuyết lau nước mắt, xuống giường đất cầm bát cơm còn thừa trong nồi tới đưa cho Trần Như Như.
Dù sao bát này là Trịnh Hiểu Long thanh toán tiền.
Hiện giờ cô ấy đã biết rõ Trịnh Hiểu Long không phải đối tượng thích hợp để kết hôn, chẳng qua tình cảm nửa năm qua không phải giả, trong chốc lát còn hơi luyến tiếc mà thôi.
Nhân lúc Trần Như Như ăn cơm, Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh ở bên cô ta, Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết đi ra.
Sau khi hai người ra cửa thảo luận một lát, nhất trí cho rằng chuyện này vẫn nên nói cho Trịnh Hiểu Long và người nhà của anh ta, bọn họ có trách nhiệm giải quyết chuyện này.
Vì thế Trịnh Hiểu Long lại bị hai bọn họ gọi tới.