Trịnh Hiểu Long vốn đang suy nghĩ những câu hỏi lúc trước của Lưu Thúy, lúc này lại nghe Lý Mộng Tuyết nói:
“Anh biết Trần Như Như vẫn luôn quấn lấy anh là vì cha cô ấy dùng mạng đổi lấy hôn ước này không? Tay cô ấy bị thương cũng không biết đau, là vì cô ấy vẫn luôn bị ngược đãi, đã quen, những chuyện này anh và người nhà có biết hay không?”
“Chúng tôi hoài nghi mẹ cô ấy cũng có chấp niệm đối với hôn ước này, rất có khả năng luôn cưỡng ép cô ấy tới khiến anh vui vẻ, không được như ý thì véo cô ấy ngược đãi cô ấy, dẫn tới khiến cô ấy cảm thấy không kết hôn với anh, thì mình không có biện pháp tồn tại. Chưa chắc cô ấy đã thích anh cỡ nào, chẳng qua vẫn luôn bị cưỡng ép ngược đãi, không biết làm thế nào phản kháng mà thôi. Nếu nhà các anh thực sự còn nhớ rõ ân tình mà nói, anh có thể thông báo cho cha mẹ anh biết chuyện này, bảo bọn họ đi điều tra tình hình của mẹ Trần Như Như hay không?” Diệc Thanh Thanh cũng nói.
Trịnh Hiểu Long sợ ngây người, chuyện này hoàn toàn vượt qua nhận thức của anh ta:
“Ngược đãi? Sao có thể có chuyện đó được?”
Anh ta đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, mình muốn chơi với các bạn học, không tiện dẫn theo cô nhóc kia.
Lúc đó anh ta bảo Trần Như Như đừng đi theo mình, còn đưa cô ta về nhà, cô ta vẫn luôn sống chết không chịu về nhà.
Khi tới cửa nhà cô ta, trong lúc giãy giụa anh ta có thấy được vết xanh tím trên eo cô ta, dì Từ lại nói là va vào bàn, hình như khi đó cô ta mới cao hơn cái bàn một cái đầu.
Nghĩ tới đây, càng có nhiều chuyện lúc trước Trịnh Hiểu Long không chú ý, lúc này đều xuất hiện.
Dường như từ lúc có ký ức tới nay thì chưa từng thấy Trần Như Như mặc váy, vĩnh viễn đều là mặc áo dài quần dài.
Quần áo mẹ anh ta mua cho cô ta cũng chưa bao giờ mặc, nói không muốn bị đen da, khó coi.
Khi đó Trịnh Hiểu Long còn cảm thấy cô ta làm kiêu!
Bắt đầu từ khi nào anh ta đã không nhớ rõ, nếu thực sự vẫn luôn bị ngược đãi, vậy thì cô ta làm ra những hành động kỳ lạ cũng đã có lời giải đáp hợp lý.
Cảm giác tự trách và áy náy lập tức xuất hiện, anh ta còn nói coi Trần Như Như là em gái, nhưng anh ta làm anh trai không khỏi có chút không xứng chức, chưa từng nghĩ tới sao cô ta lại như vậy, chỉ cảm thấy cô ta là cậy sủng mà kiêu, vô cớ gây rối.
Trịnh Hiểu Long ngũ vị tạp trần, quay đầu lao vào phòng Lý Mộng Tuyết.
“Này, anh làm gì thế!” Anh ta chạy quá nhanh, Lý Mộng Tuyết không giữ chặt được, mắng một câu: “Lỗ mãng!”
Sợ anh ta quá trực tiếp, kích thích Trần Như Như, nên vội vàng đi theo, Diệc Thanh Thanh cũng theo sát phía sau.
Khi Trịnh Hiểu Long đi vào, Trần Như Như đang ăn cơm.
Tay phải của cô ta bị thương, cơm là Tiền Lai Lai dùng thìa đút cho cô ta, quai hàm của cô ta phình to, ăn từng miếng, giống y như bạn nhỏ ngoan ngoãn.
Trịnh Hiểu Long lao vào, không nói hai lời nắm lấy tay Trần Như Như kéo áo lên.
Dấu vết chói mắt ở phía trên lọt vào mắt anh ta, khiến anh ta không có đường sống né tránh.
Trịnh Hiểu Long vừa hối hận, vừa phẫn nộ nói: “Em… Vì sao em không nói chứ!”
Trần Như Như hoảng loạn giấu tay đi: “Đây là khi em đi đường không cẩn thận đập trúng, không sao đâu.”
Trước đây Trịnh Hiểu Long là thần kinh thô một chút, nhưng anh ta không phải là kẻ ngốc:
“Em đừng gạt anh, là dì Từ làm, có phải hay không? Em muốn gả cho anh, có phải là vì dì ấy bức hay không?”
Trần Như Như mỉm cười phản bác:
“Không có, là em tự mình va trúng, không liên quan tới mẹ! Hôn ước giữa em và anh là cha em dùng mạng đổi lấy, em cần phải gả cho anh.”
Lý Mộng Tuyết còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói hơi bực bội của Trịnh Hiểu Long, vừa định mắng anh ta thì Diệc Thanh Thanh giữ lại.
Diệc Thanh Thanh phát hiện tình hình của Trần Như Như khá hơn cô nghĩ nhiều, dường như cô ấy chỉ quá cố chấp trong việc gả cho Trịnh Hiểu Long, thực hiện hôn ước, mặt khác là vì bị người ta ngược đãi lâu dài, mình bị thương cũng không cảm thấy đau ra, cảm xúc vẫn tính là ổn định.
Để Trịnh Hiểu Long hỏi thử đi, nói không chừng có thể có phát hiện mới.
Dù sao nhìn tình hình trước mắt, Trần Như Như đối với Trịnh Hiểu Long vẫn là rất khác biệt, cho dù là bị bức, có khả năng cô ta đã quen dùng phương thức lấy lòng đối mặt với Trịnh Hiểu Long.