“Như Như có gì không tốt? Khi còn nhỏ không phải là con rất thích con bé sao? Nhà chúng ta nợ nhà con bé một mạng mà! Không có chú Trần con, con cho rằng con có thể không lo ăn mặc, vô ưu vô lự lớn như vậy sao? Tuy hôn ước này lúc đầu là mở miệng vui đùa, nhưng sau này khi con còn nhỏ cũng tự mình đồng ý, bây giờ lại muốn đổi ý, trừ phi Như Như đồng ý, nếu không mẹ sẽ không nhận con làm con trai. Mẹ xem trong nhà không cho con một đồng nào, con có thể tự mình nuôi sống mình hay không! Như Như vì con xuống nông thôn, con chăm sóc con bé thật tốt cho mẹ, nếu không con sẽ không có phí sinh hoạt đâu!”
“Mẹ, khi đó con còn nhỏ mà, lời nói có thể tính toán sao? Haizz, hiện giờ không phải lúc nói mấy lời này, mẹ, Trần Như Như thực sự không thích hợp. Hôm nay thanh niên trí thức nữ ở khu thanh niên trí thức chúng con phát hiện trên người cô ấy có rất nhiều vết thương, có lẽ là cô ấy bị người ta ngược đãi, con đoán người này là dì Từ…”
“Con nói cái gì?” Mẹ Trịnh cho rằng mình nghe nhầm.
“Khi con còn nhỏ cũng từng thấy trên người cô ấy có vết thương mấy lần, nhưng dì Từ đã nói là va chạm nên bị, vì thế mà con không nghĩ nhiều. Còn có Trần Như Như chưa bao giờ mặc váy, không phải rất kỳ lạ sao?”
“Còn nữa, Trần Như Như căn bản không phải vì thích con mới muốn gả cho con, là vì dì Từ vẫn luôn dạy cô ấy cha mẹ đối xử tốt với cô ấy vì cô ấy là vợ sắp cưới của con, không kết hôn với con thì sau này cha mẹ không đối xử tốt với cô ấy như vậy. Vì cha mẹ cô ấy mới muốn gả cho con, nếu là như vậy vì sao không dứt khoát nhận cô ấy làm con gái nuôi đi? Không phải càng tốt hơn gả cho con sao? Như vậy không phải là mọi người đều vui mừng ư…”
Mẹ Trịnh càng nghe càng cảm thấy khó chịu, trái tim như bị ai đó bóp chặt.
Nghe con trai bà ấy đến lúc này còn chỉ lo chuyện hủy bỏ hôn ước, không biết Như Như thế nào rồi?
Không được, bà ấy phải tự mình đến xem!
“Con câm miệng cho mẹ! Hai ngày này con chăm sóc Như Như thật tốt, mẹ sẽ tới ngay!”
Nói xong bà ấy cúp điện thoại.
“Con trai gọi tới à? Bà bớt giận đi, đã bảo bà đừng gửi đồ cho thằng bé rồi mà. Tôi thấy thằng bé chính là hưởng quá nhiều phúc, để thằng bé chịu tội ở bên ngoài một chút mới tốt.” Cha Trịnh đặt bút trong tay xuống an ủi.
“Lão Trịnh, tôi phải đến nông thôn một chuyến, Hiểu Long nói trên người Như Như có nhiều vết thương, hoài nghi là Từ Lệ Quân ngược đãi con bé! Chẳng trách Từ Lệ Quân chưa bao giờ để Như Như một mình đến nhà chúng ta, tôi muốn giữ Như Như ở lại ngủ một đêm, bà ta cũng không vui, nói Như Như là chỗ dựa duy nhất của bà ta, xa con bé bà ta không ngủ nổi! Lão Trịnh, ông mua vé xe lửa giúp tôi, tôi đi tìm Từ Lệ Quân nói lý lẽ!”
Mẹ Trịnh nói xong thì muốn đi.
Cha Trịnh ngăn cản bà ấy:
“Chuyện này cho dù có phải là sự thật hay không, khoan hãy kinh động bà ta, tôi đi cùng bà đến nông thôn xem tình hình đã.”
…
Bên này Trịnh Hiểu Long nhìn điện thoại đột nhiên bị cúp thì thở dài, anh ta đã quen.
Có Trần Như Như ở đây, mẹ anh ta vĩnh viễn không cần anh ta, luôn là anh ta nhường nhịn.
Ân tình như vậy thực sự quá nặng nề, không biết khi nào mới trả hết.
Đợi khi anh ta trở lại khu thanh niên trí thức, căn phòng trống bên cạnh phòng Diệc Thanh Thanh đã có người đang nhặt ngói, thợ mộc già cũng đang kiểm tra cửa sổ, Trần Như Như đang tay nắm tay nói chuyện với Lý Mộng Tuyết.
Nhìn thấy hình ảnh này trong lòng Trịnh Hiểu Long luôn cảm thấy không thoải mái, sao quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy?
Trần Như Như nhìn thấy anh ta trở về, cười chạy tới:
“Anh Trịnh, chị Mộng Tuyết đồng ý đổi phòng với em, em sẽ sửa phòng mới cho chị ấy. Chú Hữu Căn và ông thợ mộc nói trời lạnh, phòng này sửa bếp và giường đất cần ít nhất ba ngày, mấy ngày này em có thể ở phòng anh được không?”
Trịnh Hiểu Long quay đầu nhìn Lý Mộng Tuyết với vẻ không dám tin: “Em đồng ý nhường phòng cho cô ấy sao?”
Lý Mộng Tuyết gật đầu: “Anh đi theo em tới đây một lát, em có lời muốn nói với anh.”
Diệc Thanh Thanh đang quan sát bụi trên cửa sổ phòng mình, nhìn thấy Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long đi tới sau cửa, im lặng mở cuốn sách màu vàng ra ăn dưa.
Lý Mộng Tuyết đã quyết định chia tay với Trịnh Hiểu Long, dây dưa dây cà, không bằng sớm nói thẳng rõ ràng với nhau.