Trịnh Hiểu Long bị nói mặt đỏ tai hồng: “Bây giờ tôi đi gọi điện thoại!”
Nhìn anh ta đẩy xe đạp rời đi, Diệc Thanh Thanh mới thở dài, chuyện này là sao đây!
Cô quay đầu thì thấy Lý Mộng Tuyết đứng ở cửa nhìn bọn họ, biểu cảm hơi kỳ lạ.
“Làm sao vậy?” Diệc Thanh Thanh hỏi cô ấy.
“Tôi muốn chia tay với anh ấy.” Lý Mộng Tuyết nói.
“!”
Tuy Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long chia tay là chuyện nằm trong dự kiến, bởi vì Trịnh Hiểu Long căn bản chỉ là nam phụ, nam chính là người khác cơ, nhưng mà nhanh như vậy Diệc Thanh Thanh vẫn hơi bất ngờ.
Chẳng qua ngay sau đó là vui sướng, có cảm giác như cuối cùng chị em tốt cũng tỉnh táo:
“Chia tay đi! Tôi ủng hộ hai tay hai chân luôn!”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Chia tay mà, sao cô lại vui sướng như vậy?
“Hiện giờ không phải là cô nên an ủi tôi, khuyên tôi nghĩ lại, hay là hỏi tôi vì sao ư?”
“Sớm kết thúc nghiệt duyên sớm mở ra đoạn tình yêu kế tiếp không tốt sao? Tôi tiên đoán, đoạn nhân duyên kế tiếp của cô sẽ tốt hơn đoạn hiện giờ!”
Diệc Thanh Thanh ước gì Lý Mộng Tuyết thoát khỏi bể khổ, Trịnh Hiểu Long quá trẻ tuổi, chưa trải qua sự đời, tiếp tục ở bên anh ta thuận buồm xuôi gió còn đỡ, nếu xảy ra vấn đề gì đó, thì quá tệ, so sánh ra vẫn là nam chính thành thục hơn một chút.
Lý Mộng Tuyết trừng mắt: “Thôi bỏ đi, tim mệt!”
Sau khi nói xong thì vào phòng, muốn tìm kiếm chút an ủi từ chỗ Diệc Thanh Thanh e rằng là vọng tưởng.
Bên trong phòng, đám Diệc Thanh Thanh đều ngồi trên giường đất đợi tin tức.
Trần Như Như ăn cơm xong, bỗng nhiên nói: “Cảm ơn mọi người chiêu đãi, đây là tiền cơm, tôi đi thu dọn phòng trước.”
Mấy người khác đều kinh ngạc nhìn cô ta: “Cô đi thu dọn phòng ư? Cô không ở nơi này nữa sao?”
Trần Như Như nhìn Lý Mộng Tuyết nói: “Tôi muốn cướp người cô thích đã có lỗi với cô rồi, lại đoạt phòng cô thì càng có lỗi, vẫn nên ở nơi khác thì hơn.”
Mẹ không ở đây, không ở trước mặt anh Trịnh, có lẽ mẹ sẽ không phát hiện ra đúng không?
Chỉ cần sau này chú ý tới anh Trịnh nhiều một chút là được.
“Đúng rồi, anh Trịnh đâu?”
“Anh ấy à, có việc nên rời đi. Thực ra cô muốn ở phòng tôi cũng được, vừa vặn tôi cũng muốn ở gần phòng Thanh Thanh và Linh Linh, chuẩn bị dọn qua phòng trống đó. Nhưng mà phòng đó đã lâu không có người ở, còn phải sửa sang lại một chút, có khả năng phải đợi hai ngày.”
Lý Mộng Tuyết đã có ý định chia tay, ở lại gần như vậy, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy quá xấu hổ, vẫn nên sớm chuyển nhà đi!
Vương Linh Linh: “…”
Cô ấy cũng muốn dọn đến phòng kia mà!
“Thật sao? Vậy tôi đi tìm người sửa phòng đó cho cô, sửa xong cô lại đổi với tôi được không?” Trần Như Như không nghĩ tới có chuyện kinh ngạc vui mừng như vậy.
“Vậy mấy ngày này cô ở đâu?” Tiền Lai Lai hỏi.
Hiện giờ không phải như lúc trước bọn họ xuống nông thôn, một cái giường đất là có thể chắp vá ngủ một giấc.
Trời rất lạnh, giường đất chưa sửa xong, không làm ấm được, ngủ ở đó sẽ bị đông chết.
“Ngủ ở phòng Trịnh Hiểu Long đi, để anh ấy đến chỗ Trần Chí Hòa ngủ.” Lý Mộng Tuyết nói.
Coi người ta làm em gái, thì phải chăm sóc thật tốt.
“Anh ấy sẽ không đồng ý.” Trần Như Như vẫn hiểu rất rõ Trịnh Hiểu Long, hơn nữa: “Cô không ngại tôi ngủ ở phòng anh ấy sao?”
“Không ngại, cảm ơn cô tới đây, khiến tôi thấy rõ anh ấy là dạng người gì. Tôi và anh ấy không thích hợp, tôi tính toán chia tay với anh ấy.” Lý Mộng Tuyết nghĩ kỹ nên không dây dưa nữa.
“Cái gì?” Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh kinh hãi: “Sao lại có chuyện này? Mộng Tuyết, cô không sao đúng không?”
Lý Mộng Tuyết trừng Diệc Thanh Thanh một cái.
“Chia tay cũng tốt, chuyện này Trịnh Hiểu Long làm thực sự rất quá đáng!”
“Đúng vậy, không thể tha thứ!”
Diệc Thanh Thanh nhướng mày với Lý Mộng Tuyết, xem đi, đôi mắt của bạn thân mới là sáng như tuyết!
Trịnh Hiểu Long đến công xã gọi điện thoại về nhà.
Văn phòng của cha anh ta có điện thoại, mẹ anh ta là thư ký trưởng của cha anh ta, điện thoại vừa gọi qua sẽ chuyển tới chỗ mẹ anh ta.
Mẹ Trịnh vừa nghe thấy là con trai mình thì giận sôi máu: “Con còn biết gọi điện về nhà à? Ăn tết cũng không trở về, mẹ thấy con cánh cứng rồi!”
“Còn không phải là vì mẹ ép con kết hôn với Trần Như Như! Con căn bản không thích cô ấy!” Trịnh Hiểu Long vừa mở miệng đã bị mẹ mình mắng cho một trận.