Cảm ơn Lý Mộng Tuyết và không gian siêu thị của cô ấy, khiến cô thực hiện được ăn hạt dưa thỏa thích, nếu không cô không có nhiều phiếu mua hạt dưa như vậy.
Đương nhiên lúc này cô cũng không quên xén lông cừu.
[Đánh dấu ở điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được mạnh mẽ dưỡng nhan an thần hoàn x1.]
Cô thề, cô tuyệt đối không phải vì chuyện đánh dấu mà mang hạt dưa tới, chủ yếu là một năm qua đi, mạnh mẽ dưỡng nhan an thần hoàn của cô tiêu hao gần hết, một viên cuối cùng sáng nay đã vào bụng cô.
Vân Cô Viễn vừa cắn hạt dưa, vừa hỏi cô: “Em rất thích ăn hạt dưa à?”
Diệc Thanh Thanh gật đầu:
“Ừm, là đồ ăn ngon thì em đều thích hết, nhưng mà vào những lúc nhàn rỗi muốn giết thời gian thì cắn hạt dưa là thích hợp nhất. Hơn nữa hạt nhỏ, ăn một ít lát nữa lại ăn cơm cũng không thành vấn đề. Em vốn định mang hạt dẻ xào tới cơ, nhưng sợ đến lúc đó trong bụng không có chỗ để uống canh rắn.”
Vân Cô Viễn nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ở trên xe lửa, cô vẫn luôn đưa hạt dưa cho mình, mình cũng ma xui quỷ khiến không từ chối, còn cho cô kẹo.
Anh vốn không thích ăn hạt dưa, nhưng có lẽ bắt đầu từ khi đó anh đã trở nên khác biệt.
Nương theo cơ hội đưa hạt dưa cho Vân Cô Viễn, tháng này Diệc Thanh Thanh không cần sầu về vấn đề mạnh mẽ dưỡng nhan an thần hoàn nữa.
Hiện giờ cô đánh dấu càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, không để lộ dấu vết.
“Hai cái rương kia, anh làm trong bao lâu?” Diệc Thanh Thanh đột nhiên hỏi.
“Không lâu lắm.” Vân Cô Viễn nói.
Trên thực tế anh đã có tâm tư từ khi thu hoạch vụ thu, sau khi thu hoạch vụ thu thì bắt đầu chuẩn bị.
Nếu không phải trong lúc đó còn bắt thỏ lấy da mất quá nhiều thời gian, năm trước anh đã đưa cho cô.
Diệc Thanh Thanh liếc anh một cái, cô không tin anh đâu!
“Tuy em rất thích, nhưng anh cũng nói quốc gia cần nhân tài, sau này thi đại học nhất định sẽ khôi phục, chúng ta chắc chắn sẽ vĩnh viễn không ở nơi này. Bây giờ anh làm rương tốt như vậy, sau này không mang đi thì quá đáng tiếc.
Cái rương dầu cây trẩu này tốt như vậy, vừa rắn chắc vừa đẹp, Diệc Thanh Thanh còn đang suy nghĩ đến lúc đó tìm cớ thế nào cho nó vào không gian khiến người ta không phát hiện.
Cái rương này cô còn có thể nghĩ biện pháp, cô sợ sau này Vân Cô Viễn còn làm mấy thứ này, như vậy cô sẽ đau đầu.
“Vậy thì học phí của anh có thể kéo dài đến khi rời khỏi đây không? Có thể thì anh không làm nữa, nếu không sau này anh lấy gì nộp học phí?” Vân Cô Viễn nhịn cười hỏi cô.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Đây là cho mặt mũi mà lên mặt, đúng không?
Tuy lúc trước cô nói còn phải nghĩ rương này có giá học phí bao lâu là nói cho qua chuyện này, nói quá rõ sẽ thẹn thùng, cô không tin người đàn ông quá thông minh này sẽ không hiểu ý trong lời nói của cô.
Diệc Thanh Thanh là người sẽ dễ dàng nhận thua sao?
Đương nhiên là không, vì thế cô nhướng mày, nhìn chằm chằm anh với hàm ý sâu xa nói:
“Anh có thể lớn mật hơn chút nữa, chỉ cần đến trước khi rời khỏi nơi này đủ rồi sao?”
Vân Cô Viễn không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, bị cô nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ lên:
“Đủ… Không đủ!”
“Rốt cuộc là đủ hay không đủ?” Diệc Thanh Thanh cười hỏi anh, trong mắt tràn ngập chế nhạo.
Tuy mọi người đều là lần đầu tiên yêu đương, nhưng tốt xấu gì cô cũng từng đọc nhiều tiểu thuyết xem phim thần tượng như vậy, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, cho dù thế nào A Viễn cũng không so được.
“Không đủ, khi nào rương dùng hỏng, khi đó mới tính.” Vân Cô Viễn chỉ kinh ngạc và thẹn thùng một lát, đợi khi lấy lại tinh thần đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Ý cười trong mắt sắp khiến người ta chết chìm!
Trong lòng Diệc Thanh Thanh đang điên cuồng kêu gào.
Cuối cùng cứng đờ quay đầu, im lặng cầm hạt dưa cắn, cắn hạt đầu tiên còn suýt nuốt luôn cả vỏ.
Cái gì?
Đỏ mặt sao?
Diệc Thanh Thanh cho rằng đó là mặt cô quá dễ sung huyết, đơn thuần là do thể chất, không liên quan tới bản thân cô!
Sao nồi canh rắn còn chưa nấu xong?
Diệc Thanh Thanh vùi đầu cắn hạt dưa một lúc lâu mới hoàn hồn, cô lựa chọn quên đi ký ức mất mặt vừa rồi, lần sau không bao giờ tác quái nữa!
“Đã tới giờ rồi, mau mở ra xem đi!” Cô cố giả vờ bình tĩnh nói.
Vân Cô Viễn rất biết chiếu cố mặt mũi cô, không vạch trần cô.
Anh đứng dậy mở nắp ra, dùng thìa múc một thìa nhỏ canh thổi một lát, dùng bát hứng phía dưới đưa tới trước mặt cô:
“Nếm thử hương vị xem?”