Mùi thơm trong nồi sắp câu linh hồn nhỏ bé của Diệc Thanh Thanh đi, đây là canh rắn cô nhớ suốt mùa đông, ngượng ngùng bị đồ ăn ngon dụ hoặc tan thành mây khói.
Sau khi uống một ngụm canh nóng hổi vào miệng, cả người cô đều thăng hoa.
Vân Cô Viễn nhìn cô nheo mắt lại giống y như con mèo nhỏ thỏa mãn, thì biết hương vị chắc chắn không tệ:
“Lên giường đất ngồi đi, để anh múc canh cho.”
“Ừm ừm!” Diệc Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, lề mề trèo lên giường đất, ngồi trước bàn nhỏ đợi canh tới.
Ngoại trừ canh rắn này còn có một ấm sành cháo, tối nay sẽ ăn một bữa thanh đạm bổ dưỡng.
Một ngụm canh, một miếng thịt, một miếng cháo.
Hai bóng dáng đong đưa theo ánh nến.
Đơn giản mà tốt đẹp.
Diệc Thanh Thanh nghiêm túc nhấm nháp đồ ăn ngon.
Mà Vân Cô Viễn thì cảm thấy có cô ở đây, canh này mới càng ngon hơn.
Sau khi ăn xong hai người cùng nhau thu dọn bát đũa và dọn dẹp bàn.
Diệc Thanh Thanh vẫn còn thèm: “Đợi trời ấm hơn, em lên núi bắt rắn, chúng ta thử cách làm khác đi!”
Cô đã sắp xếp xong kế hoạch săn thú vào đầu xuân.
“Được.” Vân Cô Viễn nói, chỉ cần ở bên nhau làm gì cũng được hết.
“Vậy em đi về trước! Anh nghỉ ngơi sớm đi!” Diệc Thanh Thanh xoa bụng no căng nói.
“Được.” Vân Cô Viễn nhìn theo cô cầm đèn pin vào phòng xong, mới đóng cửa lại.
Diệc Thanh Thanh mở miệng bảo Vân Cô Viễn nghỉ ngơi sớm một chút, cô lại tính toán nhân lúc bữa tối hôm nay phá lệ bổ dưỡng, lại đến hình thức dạy học kỹ năng tìm Lý tiên sinh học bù lại kỹ xảo bắt rắn.
Phòng trống sửa sang xong, giường đất và bệ bếp có thể sử dụng bình thường là Trần Như Như đổi phòng với Lý Mộng Tuyết.
Bình thường đa số thời gian Lý Mộng Tuyết đều ở không gian siêu thị, chỗ sống hàng ngày trong không gian thì cô ấy sửa sang bố trí cẩn thận, nhưng phòng bên ngoài thì làm tương đối đơn giản, cũng không có nhiều đồ lắm.
Cho dù cô ấy vì giấu tai mắt người khác, trước khi chuyển nhà đặc biệt lấy thêm đồ trong không gian ra cho đủ số, nhưng đám Diệc Thanh Thanh giúp đỡ chuyển đồ chưa tới hai chuyến đã dọn xong.
Cô ấy dọn tới phòng giữa Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh, Trần Như Như thì dọn tới phòng đối diện Trịnh Hiểu Long.
Trịnh Hiểu Long trở về phòng ban đầu của mình.
Ai về chỗ người nấy mới một ngày, buổi sáng Trần Như Như rửa mặt xong đi đến ngoài cửa sau đổ nước, thì thấy hai người ở đầu hẻm hơi phong trần mệt mỏi đi vào.
“Dì Trịnh? Sao chú dì lại tới đây?” Trần Như Như tràn ngập kinh ngạc, sao bọn họ tới đây?
“Như Như à! Đứa nhỏ ngốc này!” Suốt đường đi mẹ Trịnh vẫn luôn lo lắng nhìn thấy Trần Như Như xong thì bùng nổ ra, bà ấy chạy tới ôm cô ta vào lòng, đôi mắt lập tức đỏ lên.
“Dì Trịnh, dì làm sao vậy? Bên ngoài lạnh, vào phòng rồi nói ạ.” Trần Như Như có chút không biết phải làm sao, vỗ nhẹ lưng mẹ Trịnh an ủi.
Lúc này Trịnh Hiểu Long cũng nghe thấy âm thanh nên ra khỏi phòng: “Cha, mẹ!”
Mẹ Trịnh miễn cưỡng khống chế lại cảm xúc, nhìn thoáng qua con trai mình nói với cha Trịnh:
“Lão Trịnh, ông đến phòng con trai đợi một lát, để tôi nói chuyện với Như Như trước.”
Sau khi nói xong mẹ Trịnh kéo Trần Như Như vào phòng cô ta.
Diệc Thanh Thanh đoán mẹ Trịnh đi kiểm tra vết thương trên người Trần Như Như.
Cửa phòng Trịnh Hiểu Long và Trần Như Như đều đóng lại, đám Diệc Thanh Thanh không tiện đến vây xem.
Cô mở cuốn sách màu vàng ra, muốn nhìn xem chuyện kế tiếp, kết quả trong sách còn không viết nhiều bằng cô nhìn thấy.
Quả nhiên nữ chính không có mặt, cuốn sách vốn viết về nữ chính Lý Mộng Tuyết sẽ không thêm nhiều nội dung.
Vũ khí sắc bén ăn dưa không được, Diệc Thanh Thanh chỉ có thể tự mình vây xem.
Khi mẹ Trịnh trở ra đôi mắt càng đỏ, có lẽ là đã khóc, một tay nắm chặt tay Trần Như Như, như sợ cô ta không thấy.
Sau đó hai người cùng nhau vào phòng của Trịnh Hiểu Long, cả nhà đóng cửa lại là mấy tiếng.
Ngay sau đó cha Trịnh đi ra ngoài với Trịnh Hiểu Long một chuyến, trước trời tối mới trở về, ở lại khu thanh niên trí thức một đêm.
Cha Trịnh ngủ phòng Trịnh Hiểu Long, mẹ Trịnh ngủ phòng Trần Như Như.
Sáng ngày hôm sau, chiếc ô tô nhỏ chở cha Trịnh mẹ Trịnh lại tới, bắt đầu dọn hành lý.
Động tĩnh ầm ĩ hơi lớn, mọi người đều mở cửa ra xem náo nhiệt.
Lúc này mẹ Trịnh dẫn theo Trần Như Như đưa mấy thứ tốt tới: “Cảm ơn các cháu đã chăm sóc Như như nhà bọn thím trong khoảng thời gian này, ít điểm tâm này, hy vọng các cháu thích.”
Quà cảm ơn như vậy, đám Diệc Thanh Thanh mỗi người đều có phần.